Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chăn bị xốc lên, đập vào mắt Tô Tiểu Thanh là một nữ sinh với nụ cười buồn bã, thất khiếu đổ máu, đầu rách toạc, óc chảy ra đang ngồi trên giường.
Tô Tiểu Thanh đã nhìn rõ mặt của người nọ.
Là Nguyễn Ly Ly!
…
Tối nay, Trương Hiểu và Vương Vân Vân ăn cơm không vào, chuyện chiều nay khiến hai người có chút lo sợ.
Bài viết thì không gỡ được, còn Tô Tiểu Thanh thì kỳ quái.
Tình huống hiện tại thật khó có thể giải thích, trong lòng bọn họ đều sợ hãi nên đương nhiên là ăn không ngon.
Lúc về lại ký túc xá, ổ chăn trên giường của Tô Tiểu Thanh vẫn phồng lên như cũ.
Trương Hiểu đi tới: “Tiểu Thanh, cậu hé chăn ra một chút đi, cứ như vậy cậu sẽ bị ngộp chết đó.”
Ổ chăn run lên một chút nhưng cũng không có tiếng đáp lại.
Vương Vân Vân và Trương Hiểu bó tay.
Hai người cầm thùng đi tắm, tắm xong không bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông tự học buổi tối.
“Tiểu Thanh, đến giờ tự học buổi tối rồi, cậu nhanh lên đi.”
Ổ chăn không hề có động tĩnh.
“Tiểu Thanh, cậu đang sợ cái gì thế? Đến giờ tự học buổi tối rồi đấy, cậu không nghe thấy tiếng chuông à? Ra đây đi.”
Dù có khuyên thế nào, Tô Tiểu Thanh cũng không đáp lại họ.
Vương Vân Vân kéo Trương Hiểu: “Thôi vậy, hai chúng ta đi thôi, lát nữa cứ nói với giáo viên là Tiểu Thanh bị ngã nên não hơi bị chấn động một chút. Lý do này chắc là xin nghỉ được.”
“Cũng được. Tiểu Thanh, bọn tớ lên lớp trước đây, bọn tớ sẽ xin nghỉ phép giúp cậu.”
Tô Tiểu Thanh không trả lời.
Trương Hiểu và Vương Vân Vân cùng đến lớp tự học buổi tối. Bài tập hôm nay khá nhiều, không khí của buổi học khá yên lặng, tất cả mọi người đều vùi đầu vào làm bài.
Nam Âm Niểu có đôi chút mất tập trung. Nếu là trước đây, sau khi làm bài tập xong thì cô sẽ chuẩn bị bài trước cho ngày hôm sau, nhưng hôm nay lại ngồi ngẩn người ra.
Màn hình điện thoại của cô đang mở diễn đàn trường, bài viết kia vẫn còn đó. Nhưng tại sao máy tính của giáo viên lại không xem được nó, chỉ có học sinh nhìn thấy thôi sao?
Đúng vậy, cô có thể lấy điện thoại của mình cho giáo viên xem, như thế thì giáo viên sẽ tin và không hiểu nhầm các cô đang đùa dai.
Nam Âm Niểu dự định sáng mai sẽ đi tìm giáo viên phụ trách diễn đàn trường. Cô không nhịn được mà nghiêng người, liếc mắt nhìn nam sinh phía sau.
Thẩm Tử Hoài, người sở hữu gương mặt đẹp trai với những đường nét tinh tế và đeo cặp kính gọng bạc đang cầm bút làm bài tập về nhà nhanh như bay, còn tay trái thì cầm một đồng xu cổ, trên đồng xu có xuyên một sợi dây đỏ.
Một nam sinh tại sao lại luôn thích thưởng thức một đồng tiền cổ nhỉ?
Nam Âm Niểu đã từng nghe kể một vài địa phương có tập tục cho bé trai đeo đồng xu để trừ tà. Đồng xu sẽ được lồng vào một sợi dây đỏ rồi đeo lên cổ, cổ chân hay cổ tay. Hoặc đặt nhánh đào vào trong một túi gạo rồi khâu lại và đeo trên người cũng có thể trừ tà.
Nam Âm Niểu tò mò, nam sinh như Thẩm Tử Hoài cũng tin vào mấy thứ phong kiến đó sao?
Nói sao thì nói, Thẩm Tử Hoài… thật sự rất đẹp trai.
Gương mặt Nam Âm Niểu hơi nóng lên, cô vội vàng ngồi thẳng người lại rồi lấy sách ra đọc.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên cửa sổ, dựa người vào lan can, đung đưa đôi chân của mình.
Tiểu Ác: “Nhìn thấy chưa? Nữ chính nhìn nam chính đến đỏ mặt. Hehe, giữa bọn họ sắp có tia lửa tình yêu rồi đó.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Nhưng sao Thẩm Tử Hoài không đáp lại Nam Âm Niểu?”
Tiểu Ác: “…”
Ặc, cái này…
Tiểu Ác nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc chắn nam chính không phải kiểu người thích chủ động. Theo cốt truyện thì nữ chính khá chủ động, tính tình dũng cảm và ham học hỏi của cô ấy dần dần thu hút nam chính. Từ đây suy ra, cô phải giật dây một chút, hấp dẫn nữ chính điều tra chuyện của cô, hehe, khi đó nam chính sẽ bắt đầu chú ý đến cô ấy.”
Nhìn Tiểu Ly nhà nó phải làm Nguyệt Lão, cảm giác thật tuyệt vời.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Tay trái Thẩm Tử Hoài đang nắm chặt đồng xu, tay phải thì đang viết chữ, tuy nhiên hắn cũng không biết mình đang viết gì.
Gương mặt của hắn có chút nóng. Vào lúc này, hắn không dám di chuyển ánh mắt dù chỉ một chút.
Tất cả là do Nguyễn Tiểu Ly. Cô chẳng những mặc váy đồng phục ngắn ngủn mà còn ngồi trên bậu cửa sổ đung đưa chân, vừa hay đối diện với chỗ ngồi của hắn, đã thế vị trí của hắn còn thấp hơn chỗ cô ngồi.
Màu trắng kẻ sọc…
Thẩm Tử Hoài nắm chặt đồng xu cổ, cúi đầu thật thấp.
Sau khi trở thành ma, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy chân mình rất nhẹ, luôn có chút không quen. Vì thế cô thích ngồi ở nơi cao một chút để đung đưa chân, vậy mới cảm nhận được đôi chân mình có tồn tại.
Nguyễn Tiểu Ly rất vô tư, không nghĩ gì cả.
Ngồi trên cửa sổ một lúc thì cô nhảy xuống, trở về chỗ ngồi gần cửa sổ của mình và nằm bò ra bàn chuẩn bị ngủ.
Ngày tháng làm ma thật rảnh rang.
Thẩm Tử Hoài thấy cô xuống rồi mới dám quay đầu sang, lấy giấy ra viết: Tiểu Ly Ly, thật ra nếu cậu chán quá thì có thể nói chuyện với tớ, dù sao cũng không nhiều người có thể nhìn thấy cậu.
Làm ma rất cô đơn, nếu cô không muốn thì những người khác sẽ không thấy cô.
Cô đã chết hơn một năm rồi, chắc là rất buồn chán.
Chẳng lẽ vì vậy nên cô mới yên lặng như thế, có phải là vì đã quen với việc không ai nói chuyện với mình rồi nên cô mới không thích nói chuyện?
Thẩm Tử Hoài đẩy tờ giấy qua, Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn rồi lại tiếp tục nằm dài ra, không để ý tới hắn.
Tiểu Ác khinh thường. Nam chính đủ rồi đó, cậu là thầy bắt ma tà đạo thì giỏi lắm à, đừng có quấy rầy Tiểu Ly nhà nó.
Thẩm Tử Hoài tiếp tục viết: Tiểu Ly Ly, tính cách của cậu là không thích nói chuyện sao?
Nguyễn Tiểu Ly thấy hơi phiền, mở miệng: “Phải xem là đối với ai.”
Cô thuộc tuýp người ít nói, nhưng không phải kiểu đặc biệt ít nói mà còn phải xem là đối với ai. Cô không thể khiến nam chính lệch lạc nên không muốn trả lời mà thôi.
Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của cô thì không nhịn được: “Hứ, cô không thuộc tuýp người lảm nhảm thì ta xác nhận, nhưng cô tuyệt đối thuộc tuýp người ít yên tĩnh.”
Bị hệ thống nhà mình phá đám, Nguyễn Tiểu Ly suýt nữa không giữ được vẻ mặt hiện tại. Cô vô cùng hoài nghi mà nghĩ lại, sau đó hỏi: “Ta rất yên lặng sao?”
Tiểu Ác: “Haha.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Thẩm Tử Hoài viết tiếp: Cậu không muốn nói chuyện với tớ à? Tại sao?
“Vì cậu phiền phức.”
Thẩm Tử Hoài: Chẳng qua là rất lâu rồi tớ không thấy linh hồn nào thú vị như cậu nên mới muốn hiểu thêm về cậu thôi, đừng khó chịu với tớ mà.
Trong câu nói có mấy phần oan ức, Thẩm Tử Hoài tủi thân.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần và xem chuyện lạ để nhìn hắn: “Cậu thật sự quá kỳ quái.”
Thẩm Tử Hoài: Tiểu Ly Ly, cậu chết bao lâu rồi? Chết thế nào?
Hắn đã đọc bài viết bàn luận về Nguyễn Ly Ly trên diễn đàn, nhưng thông thường những lời đồn chưa chắc đã là thật.
Linh hồn của cô tràn ngập oán niệm, rõ ràng là chết oan nhưng lại có phần nào đó sạch sẽ.
Quả là một ma nữ thần kỳ.
Thẩm Tử Hoài vừa nhìn thấy cô đã bị cô thu hút.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngã chết, đã chết hơn một năm.”
Dù sao chuyện này cũng không phải là bí mật, trả lời cũng không sao.
Đã hơn một năm, vậy là chết vào năm lớp 10, thảo nào khuôn mặt cô trông non nớt như vậy.
Thẩm Tử Hoài nhìn khuôn mặt non nớt và xinh xắn kia, trong lòng có chút buồn.
Một cô gái có dáng vẻ ngoan ngoãn và xinh đẹp, lại còn trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp mà đã…
Kẻ hại chết cô thật sự đáng chết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...