Xuyên nhanh: ký chủ một lòng muốn chết

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Ra khỏi Phủ Thừa Tướng, Nam Vũ Thiên Lê ra lệnh cho Sơ Nhất: “Phái nhân thủ đi tìm thích khách, mang về Thần Điện an toàn.”
“Vâng.”
Tuy rằng hành động này của chủ tử làm Sơ Nhất không hiểu lắm, nhưng với tư cách là thuộc hạ đắc lực nhất thì tôn chỉ đầu tiên chính là phục tùng mệnh lệnh.
Phủ Thừa Tướng, Thần Điện, hai nhóm người đang ráo riết tìm kiếm thích khách.
Nam Vũ Thiên Lê đứng ở đầu ngõ, trong lòng vô cùng lo lắng. Không biết nàng bị thương có nghiêm trọng không, bây giờ đang ở đâu.
“Sơ Nhất, cho người đi theo người của Phủ Thừa Tướng, nếu bọn họ tìm được thích khách thì chúng ta lập tức cướp.”
Tuyệt đối không thể để cho người khác tìm ra nàng trước.
Sơ Nhất đi hạ lệnh.
Mùa đông, gió đêm rất lớn. Nam Vũ Thiên Lê mặc bộ cẩm y đơn bạc màu trắng đứng ở đầu hẻm, gió thổi bay mái tóc dài của hắn khiến hắn nhìn qua trông có vẻ rất cô tịch.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người được phái ra ngoài chẳng truyền về bất kỳ một tin tức nào.
Người của Phủ Thừa Tướng đã tìm được hai thích khách, sau đó người của Thần Điện đã ra tay cướp ngay lập tức. Nhưng khi đưa cả hai đến trước mặt Nam Vũ Thiên Lê, hắn vừa nhìn đã biết bọn họ đều không phải là người mà mình muốn tìm.
Trời sắp tảng sáng.
Sơ Nhất cả gan bước lên nói: “Chủ tử, hay là người về phủ trước đi. Nếu có tin tức, thuộc hạ sẽ lập tức về bẩm báo.”

“Được.”
Tuy rằng phía Thần Điện không có tin tức gì, nhưng không chắc Vũ Thường có lén trở về hay không.
Nam Vũ Thiên Lê cưỡi ngựa hồi phủ. Về đến Thần Điện, hắn lập tức đi về phía Bắc Uyển.
Bắc Uyển lạnh lẽo, trong phòng vẫn đen kịt giống nửa đêm trước, không một bóng người.
Đến trước cửa phòng, Nam Vũ Thiên Lê bỗng hơi lảo đảo. Hắn luôn có dự cảm không tốt.
Vũ Thường, nàng ở đâu?
“Tất cả lui xuống đi.”
Nam Vũ Thiên Lê đuổi tất cả mọi người đi ra, một mình ngồi trong sân của Bắc Uyển chờ đợi.
Trời tờ mờ sáng, ngay khi hắn đã chờ đến chết lặng thì trên mái hiên đột nhiên xuất hiện một tiếng động rất nhỏ. Một bóng hình hắc y nhân nhỏ gầy nhảy từ tường vào sân, trên tay nàng còn cầm trường kiếm dính máu. Nàng rơi xuống đất với dáng vẻ có chút lảo đảo.
Nam Vũ Thiên Lê giật thót, nhìn nàng: “Vũ Thường.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, tầm mắt hơi mơ hồ. Mãi đến khi nhìn thấy rõ nam nhân kia, nàng mới thở phào một cái nhẹ nhõm.
Suốt quãng đường về đây, nàng phải dựa hoàn toàn vào ý chí của mình để chống đỡ. Bây giờ, nhìn thấy người mình tin tưởng, rốt cuộc nàng không thể chịu đựng nổi nữa.
Tầm mắt của nàng mơ hồ, thân thể vô cùng lạnh, nàng chỉ biết lung lay đi về trước.
“Vũ Thường!”
Nam Vũ Thiên Lê kinh sợ, gần như là thuấn di (*) đến trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, ôm chặt nàng đang sắp ngã vào lòng, gọi: “Vũ Thường, Vũ Thường?”
(*) thuấn di: tốc biến.

Nàng bị gì thế này?
Thân thể nàng rất lạnh, lại còn có mùi máu tươi rất nồng. Mùi này từ đâu ra?
Nguyễn Tiểu Ly yên tâm dựa vào lồng ngực của nam nhân này. Nàng muốn nói chuyện nhưng trong cổ họng lại có máu trào lên. Vì sợ sẽ dọa Nam Vũ Thiên Lê nên nàng lập tức ngậm chặt miệng, cứng rắn nuốt máu trở về.
Tiểu Ác nhìn mà có chút lo lắng.
Tiểu Ly thật sự để ý người đàn ông này.
“Tiểu Ly, cô bây giờ…”
“Có thể trở về gặp anh ấy, ta đã thấy đủ rồi.”
Nam Vũ Thiên Lê phát hiện nàng bất thường, lập tức đưa tay tháo chiếc khăn che mặt của nàng xuống: “Vũ Thường, nàng bị thương ở đâu?”
Bầu trời rất tối, trên người nàng còn mặc y phục dạ hành đen tuyền, chỗ nào bị chảy máu hắn cũng chẳng thấy rõ.
Hắn bế lên nàng lên: “Nàng đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì. Vũ Thường, ta mang nàng vào phòng kiểm tra.”
Hắn ôm nàng bước nhanh vào nhà, đặt nàng ở trên giường. Lúc hắn đang chuẩn bị đi đốt đèn thì bị Nguyễn Tiểu Ly ôm cổ lại: “Ta lạnh.”
Giọng nói của nàng mềm như bông, trong đó còn mang theo âm điệu nức nở và yếu ớt, hai chữ đó suýt chút đã làm Nam Vũ Thiên Lê tan nát cõi lòng. Vành mắt hắn hơi nóng lên: “Ta ôm nàng. Không lạnh, rất nhanh sẽ không lạnh.”
Hắn chỉ đành ôm Nguyễn Tiểu Ly đi qua đốt đèn.
Ánh nến chiếu sáng cả căn phòng, cũng để hắn thấy rõ tình trạng của nàng. Ngay khi trông thấy, hô hấp của hắn lập tức đứt quãng.
Phần bụng của y phục đã ướt đẫm, tất cả đều là máu.
Khuôn mặt tinh xảo và diễm lệ của Nguyễn Tiểu Ly hiện tại vô cùng tái nhợt, đã thế nàng còn cố gắng cười nói: “Lần này bị thương hơi nặng…”

Nàng giống như đang sợ bị trách mắng.
Hơi nặng, cái này mà gọi là hơi nặng?
Hắn để nàng dựa vào lòng, vươn tay tháo đai lưng và kéo áo trên của nàng ra..
Trút bỏ bộ y phục dạ hành màu đen, nội y màu trắng ở bên trong lập tức lộ ra. Trên lớp nội y, máu tươi đã nhuộm đỏ một mảng, đặc biệt chói mắt.
Hắn tiếp tục xốc lớp y phục đó lên thì thấy ngay trên chiếc eo tinh tế có một miệng vết thương vừa rộng vừa sâu. Đây là vết thương do kiếm gây ra.
Mỗi lần nàng hô hấp, bên hông sẽ chảy máu không ngừng.
Cái gọi là ruột gan đứt từng khúc chính là đang nói đến tình huống hiện tại. Nam Vũ Thiên Lê chưa từng hốt hoảng thế này bao giờ, hắn vừa bắt mạch cho nàng vừa nói: “Không sao, sẽ không sao đâu.”
Không biết những lời này là đang an ủi nàng hay là an ủi hắn.
Nguyễn Tiểu Ly yên lặng dựa vào ngực hắn, thật ra người sáng suốt đều biết trọng thương như vậy sẽ không sống được.
Vết kiếm đó đã trực tiếp đâm vào thận làm máu chảy rất nhiều, cho dù là kỹ thuật hiện đại cũng chưa chắc có thể cứu được thì thời cổ đại này càng không cần phải nói.
Đây cũng là lý do Tiểu Ác trầm mặc. Nó rất rõ tình huống hiện tại của Nguyễn Tiểu Ly.
Nam Vũ Thiên Lê cau mày.
Nguyễn Tiểu Ly kéo bàn tay đang bắt mạch của hắn ra: “Vô dụng thôi, để có thể trở về gặp chàng, ta đã cố gắng hết sức… Trên đường về, ta suýt chút nữa đã muốn ngủ lại ở ven đường, sau đó ta liền nghĩ đến trở về để nhìn chàng một lần cuối.”
Giọng của nàng rất yếu, tiếng nói rất mềm nhẹ, khiến người nghe vô cùng đau lòng.
“Đừng nói những lời đó, ta sẽ không để nàng chết.”
Đây là câu nói cuối cùng mà Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy. Nàng thật sự không chịu đựng nổi nữa, tâm trí mơ mơ màng màng, lỗ tai cũng mơ hồ không nghe rõ. Nàng nhẹ giọng nói: “Nam… Vũ Thiên Lê… ta lạnh…”
Nguyễn Tiểu Ly đã mất đi ý thức, lâm vào bóng tối vô tận.
Con ngươi của Nam Vũ Thiên Lê co lại, tay hắn nắm chặt thành quyền để cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.

...
Trời sáng hẳn, tin Thừa tướng bỏ mình còn chưa kịp báo vào cung thì trong cung đã truyền ra tin dữ.
Hoàng thượng băng hà!
Ngay khi tin dữ truyền ra, cả kinh thành đều khiếp sợ và rơi vào một bầu không khí vi diệu.
Hoàng đế băng hà, Thái tử chưa lập. Hoàng thượng có chín nhi tử, mỗi người đều có thế lực riêng.
Đông Dữ sắp không yên ổn!
Hơn nữa, Nam Dữ còn đang như hổ rình mồi với Đông Dữ. Tình huống hiện tại là loạn trong giặc ngoài!
Hoàng thượng băng hà ngay tại cung của Ngọc Phi. Đêm đó, Ngọc Phi và tất cả người hầu trong cung đều bị bắt vào đại lao.
Trên triều đình.
Vì Hoàng thượng băng hà nên long ỷ trống không. Tất cả hoàng tử đều tề tựu về. Không khí trên điện rất giương cung, các đại thần đều cúi đầu không dám nói gì.
Thây cốt của Hoàng đế chưa lạnh mà các hoàng tử đã gấp gáp không chờ nổi, chín người bắt đầu tranh đấu.
Kết thúc buổi lâm triều, các đại thần xuất cung, ai nấy cũng thở ngắn than dài.
Chuyện này phải giải quyết thế nào cho tốt đây?
“Chi bằng chúng ta đến Thần Điện, xin Quốc sư đại thần tính xem đời minh quân kế tiếp là ai?”
“Được, ta ủng hộ.”
“Đi đi đi.”
Một nhóm đại thần đến cửa Thần Điện, tuy nhiên hôm nay Thần Điện rất yên tĩnh, bọn họ đã cầu kiến rất lâu rồi nhưng cũng không được nhìn thấy Quốc sư.
Sơ Nhất chỉ nói: “Hôm nay Quốc sư không muốn gặp bất cứ ai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui