Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Airy
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vì muốn xóa bỏ nghi ngờ của Lâm Dục, mỗi ngày Nguyễn Tiểu Ly đều cố gắng giống như một người bình thường, cười nhiều hơn và sinh hoạt cũng rất bình yên, hoàn toàn không giống một người đang muốn chết.
Thành phố An Toàn cũng được xây dựng và phát triển rất nhanh. Sau tám tháng kể từ khi tận thế kết thúc, toàn bộ nhà cửa làm bằng đất trong thành phố đều đã được xây dựng lại. Các tòa nhà cao tầng, nhiều tuyến đường, cầu vượt, tất cả đều được xây mới.
Các thành phố An Toàn khác trong nước cũng đang trong tình trạng tương tự. Đồng thời, dị năng của con người cũng ngày càng suy yếu.
Dị năng bỗng nhiên dần biến mất một cách khó hiểu. Có người biến mất sớm, có người ba tháng sau thì phát hiện dị năng của mình rất khó có thể sử dụng. Cho đến bây giờ, trên thế giới này không còn một ai có thể sử dụng dị năng.
Chính phủ đã cử ra chuyên gia nghiên cứu kỹ càng về vấn đề này. Kết luận cuối cùng mà họ đưa ra là con người có được dị năng là do nhiễm virus zombie. Có những người bị nhiễm virus sẽ chết ngay lập tức và trở thành zombie, trong khi một số người lại bị đột biến và có được dị năng.
Thuốc diệt zombie thực chất là để tiêu diệt virus zombie, không những có thể diệt được virus trên người zombie mà còn cả trên cơ thể con người. Không có virus kích thích, dị năng sẽ biến mất.
Một số người cho rằng việc không có dị năng cũng không sao cả, làm người bình thường như trước đây cũng rất tốt. Nhưng có những người lại luyến tiếc, từ khi có dị năng thì cuộc sống của họ đã được cải thiện không ít, bây giờ trở về làm một người bình thường, sự chênh lệch quả thật là quá lớn.
Một khoảng thời gian sau đó đã có người công khai lên án Lâm Dục, nói rằng hắn chỉ nghĩ đến việc tiêu diệt zombie mà không để lại được gì quý giá.
Dị năng là năng lực mới xuất hiện trong thời kỳ tận thế, vậy mà cứ thế bị thuốc của Lâm Dục làm biến mất, đúng là thật đáng tiếc. Điều này rõ ràng là ngăn cản sự phát triển của nhân loại!
Sau khi tận thế kết thúc, Lâm Dục được hưởng địa vị rất cao. Đồng thời, hắn cũng mở một công ty dược và nó đã trở thành công ty sản xuất dược phẩm lớn nhất trên thế giới.
Đối với những chỉ trích và bôi nhọ kia, Lâm Dục không hề làm ra hành động đáp lại nào. Dần dần những lời mắng mỏ cũng lắng xuống, nhưng đâu đó vẫn có không ít người oán hận Lâm Dục.
Lâm Dục chỉ chú tâm vào phát triển công ty, mục đích là để sản xuất ra nhiều loại thuốc chữa bệnh hơn nữa.
Mọi người trong công ty đều biết Lâm tổng đã có bạn gái. Người bạn gái này cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất ít nói và vẻ ngoài cũng khá lạnh lùng.
Bạn gái của Lâm tổng đặc biệt thích ăn bò bít tết, hơn nữa còn phải là loại bít tết chỉ chín ba phần và máu vẫn chảy đầm đìa. Vì bạn gái của mình, Lâm tổng còn mua hẳn vài trang trại chuyên dùng để nuôi một số loại bò.
Sáng nào Lâm Dục cũng có mặt ở công ty, buổi chiều thì về nhà với Nguyễn Tiểu Ly.
Giữa trưa, một chiếc siêu xe dừng trước cửa tập đoàn Lâm thị. Một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, chân mang cao gót bước xuống xe và tiến vào đại sảnh.
Thư ký đứng trước sảnh nhìn thấy người đến thì lập tức ra đón: "Nguyễn Tiểu Ly."
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: "Lâm Dục đâu?"
Chỉ có Nguyễn tiểu thư mới dám gọi thẳng Lâm tổng là Lâm Dục ở chỗ này.
Thư ký: "Lâm tổng vẫn chưa ra khỏi phòng thí nghiệm, tiểu thư có muốn vào văn phòng trước để đợi không?"
"Được, có thể."
Tiểu Ác nhìn hình ảnh này rồi cảm thán: lần nào cũng giống như nhau.
Văn phòng của Lâm Dục rất đơn giản. Máy tính, giá đựng thuốc, một phòng thí nghiệm nhỏ bên cạnh, và một phòng nghỉ.
Nguyễn Tiểu Ly: "Tôi sẽ đợi anh ấy ở đây, cô bận việc gì thì cứ đi đi."
"Nguyễn tiểu thư có cần tôi pha cho cô một tách cà phê không?"
Vị này chính là cô bạn gái mà Lâm tổng đặt trên đầu quả tim, tương lai chính là bà Lâm, thư ký không dám qua loa.
"Tôi không thích uống cà phê, mang cho tôi một phần bít tết chín ba phần là được rồi." Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhấp môi. Hiện tại cũng đã đến giờ ăn trưa.
Thư ký cũng không quá ngạc nhiên khi nghe yêu cầu của cô, ai mà không biết bạn gái của Lâm tổng thích ăn bít tết chứ.
Thư ký nghe xong lập tức lui xuống.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế của Lâm Dục, nhanh chóng mở máy tính lên. Ngón tay cô múa như bay trên bàn phím cố gắng phá giải mật khẩu máy tính.
"Thuốc, thuốc…" Miệng cô không ngừng lặp đi lặp lại.
Cô không tin Lâm Dục thật sự đã hủy phương thuốc, chẳng lẽ anh ta không ghi chép lại chút nào sao?
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng tìm kiếm trong máy tính một lượt nhưng vẫn không thấy phương thuốc đâu. Thật sự là một chút ghi chép cũng không có.
Tiểu Ác ngáp một cái: "Để giải mã mật khẩu máy tính của anh ta, cô đã đi học kỹ thuật hack, đừng nói bây giờ còn muốn học thêm thuật thôi miên nhé? Thôi miên Lâm Dục rồi hỏi anh ta công thức điều chế thuốc là gì sao?"
"Ừ."
Nguyễn Tiểu Ly thành thật gật đầu. Đúng là cô đang nghĩ như vậy, Tiểu Ác đoán rất chuẩn.
Tiểu Ác cạn lời.
Thật ra cho dù không hoàn thành được nhiệm vụ này thì cô cũng sẽ không bị xóa sổ, vậy tại sao cô phải nghiêm túc thực hiện như vậy chứ?
Tiểu Ác vốn cho rằng Nguyễn Tiểu Ly chỉ muốn ở lại để chung sống thật tốt với Lâm Dục, vậy nên nó đã thuận nước đẩy thuyền. Hiện tại xem ra Nguyễn Tiểu Ly chính là một người cuồng công việc, ở trong mắt cô thì nhiệm vụ là lớn nhất.
Rất tốt, rất tuyệt vời, nó đã chọn được một ký chủ siêu giỏi!
Thư ký sắp trở lại, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng xóa hết lịch sử tìm kiếm rồi tắt máy tính.
Vài phút sau, người đi vào không phải thư ký mà là Lâm Dục: "Hôm nay em đến sớm như vậy có phải là vì ở nhà một mình buồn chán hay không?"
Những lúc vui vẻ hoặc là hoàn toàn không có gì để làm thì Nguyễn Tiểu Ly sẽ đến công ty của Lâm Dục vào buổi trưa để đón hắn tan làm. Lâm Dục đã quen với chuyện này.
"Nhớ anh nên đến sớm." Bây giờ Nguyễn Tiểu Ly đã có thể mặt không đỏ tim không đập mà thổ lộ lời âu yếm.
Ánh mắt Lâm Dục chứa đầy thâm ý, hắn bước tới: "Thật sự nhớ anh sao? Hay là muốn anh dẫn em đi ăn, hửm?"
Nếu dám trả lời là ăn, em nhất định chết chắc.
Nguyễn Tiểu Ly không chút do dự đáp lại: "Nhớ anh, nhớ anh dẫn em đi ăn thịt bò."
"Nguyễn Tiểu Ly!" Lâm Dục nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng ôm chặt cô, cúi đầu cắn một cái lên chiếc cổ trắng ngần, mịn màng của cô.
Sau khi buông miệng ra, trên cổ Nguyễn Tiểu Ly hằn lên dấu răng đỏ bừng. Cô cười khanh khách: "Anh cứ cắn đi, dù sao em cũng không đau."
Chính là tùy hứng như vậy đấy.
"Đồ trứng thúi nhà em, biết rõ điều anh muốn nghe là gì nhưng cứ luôn nói ngược lại, rõ ràng là em cố ý chọc giận anh." Lâm Dục hung hăng vò loạn tóc cô.
"Em đã nhờ thư ký lấy bít tết cho em rồi, sao cô ấy vẫn chưa đem tới nhỉ?"
Có một cô bạn gái xinh đẹp nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến chuyện ăn, Lâm Dục cảm thấy vô cùng buồn bực.
Lâm Dục: "Anh đã bảo cô ấy đừng đem đến. Đi, anh đưa em ra ngoài ăn. Sáng nay, một con bò Wagyu đã được chuyển đến bằng máy bay, bây giờ có lẽ đã chế biến xong rồi. Anh dẫn em đi ăn."
Tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, nuôi một con zombie vui sướng như vậy đấy.
Không lâu sau đó, con zombie nọ trở thành vợ của hắn, chính thức trở thành bà Lâm. Tất cả người trong công ty đều được chứng kiến hôn lễ của Lâm tổng và bà Lâm.
Nguyễn Tiểu Ly đấu trí đấu dũng, dùng đủ mọi cách để tìm phương thuốc nhưng đều không có kết quả.
Lâm Dục đã biết kế hoạch nhỏ của người nào đó và hoàn toàn không cho cô cơ hội, hai người cứ thế yên bình sống hết một đời.
…
Cả đời này, Lâm Dục đối xử với cô rất tốt, cô cũng thích Lâm Dục, nhưng cô lại không hề từ bỏ việc tìm phương thuốc.
Lâm Dục sẽ già đi nhưng Nguyễn Tiểu Ly thì không. Có một ngày Lâm Dục bị bệnh nặng, chính miệng hắn đã nói cho Nguyễn Tiểu Ly công thức điều chế thuốc mà cô vẫn hằng tìm kiếm kia.
"…Tiểu Ly, nhớ kỹ chưa? Nếu em vẫn muốn giải thoát thì hãy dùng công thức này chế tạo thuốc. Nó sẽ không làm em đau, thời điểm rời đi sẽ lặng yên không một tiếng động. Tiểu Zombie… anh thích em… "
Lâm Dục ngừng thở. Nguyễn Tiểu Ly ngẩn người, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Ôm lấy người đàn ông đã không còn hô hấp, lần đầu tiên cô cảm thấy khó chịu như vậy. Cô không nói một lời, dần dần cảm thấy trên mặt có chút ướt át. Sau khi đưa tay chạm vào, cô mới nhận ra bản thân mình vậy mà đang khóc.
Cuối cùng, Nguyễn Tiểu Ly làm xong tang lễ cho Lâm Dục, sau đó tự đi chế thuốc rồi đưa bản thân rời khỏi thế giới này.
Điểm tích lũy đã về tay.
Tiểu Ác nhìn điểm mà tâm trạng có chút nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...