Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong cốt truyện ban đầu, Nguyễn Ly Trúc càng lớn thì càng hiểu chuyện, không còn bày ra những trò vụn vặt để trêu cợt Nguyễn San nữa. Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, không cần phải đi làm mấy nhiệm vụ nhỏ ấu trĩ nữa.”
“Vẫn còn cả đống nhiệm vụ lớn đang chờ cô đấy.” Tiểu Ác nhướng mày nói.
Những ngày kế tiếp, hễ là thứ Nguyễn San có thể làm thì Nguyễn Tiểu Ly nhất định phải học, bất kể là ở phương diện nào thì cũng đều âm thầm phân cao thấp với hắn.
Những nhi tử của các trọng thần thuộc phe phái của Hoàng hậu trông thấy Nguyễn Tiểu Ly tuy còn nhỏ nhưng đã biết nỗ lực như thế, hơn nữa bất kể học chuyện gì cũng đều nhanh hơn bọn hắn, hiểu sâu hơn bọn hắn. Những điều đó khiến bọn họ cảm thấy sĩ diện của mình bị đả kích nghiêm trọng. Bọn họ không còn cách nào khác đành phải tập trung toàn bộ tinh lực cho việc học, dẫn đến bầu không khí của cả thư đường trở nên sôi nổi.
Ai cũng biết Tứ hoàng tử điện hạ chính là một thần đồng, học cái gì cũng nhanh, bỏ xa các đồng học cùng trang lứa. Thế nhưng cho dù Tứ hoàng tử có giỏi như thế nào thì vẫn luôn xếp sau Nhị hoàng tử, ở bất kể phương diện nào thì Nhị hoàng tử cũng đều trội hơn một chút. Chuyện này đúng là có hơi xấu hổ.
Mọi người đều biết Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử không hợp nhau nên bình thường không ai dám tùy tiện nhắc tên Nhị hoàng tử ở trước mặt Tứ hoàng tử.
Hôm nay là ngày khảo hạch bắn cung. Lúc khảo thí, mười mũi tên của Nguyễn San đều liên tục trúng hồng tâm, người xem hai bên hò reo không ngớt, ngay cả lão sư dạy cưỡi ngựa bắn cung cũng hài lòng mỉm cười.
Trong khi đó, Nguyễn Tiểu Ly lại lạnh lùng hừ một tiếng, không chút do dự cầm lấy cung tên nhỏ được đặc chế riêng ở bên cạnh rồi bước lên: “Chẳng phải chỉ là bắn cung thôi sao.”
Nguyễn San vốn đang khiêm tốn ứng đáp sự tán thưởng của mọi người thì lại đột nhiên nghe “hắn” nói thế, không khỏi dời sự chú ý đến Nguyễn Tiểu Ly, đánh giá cẩn thận “hắn” từ trên xuống dưới mấy lần.
Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn San không khó để nhận ra kế tiếp “hắn” sắp làm gì. Lúc trước, bất kể hắn làm chuyện gì thì Nguyễn Tiểu Ly cũng đều tiến lên khua chân múa tay một phen, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Những người khác cũng bắt đầu tập trung chú ý đến Nguyễn Tiểu Ly, không rõ Tứ điện hạ lần này bắn cung thế nào.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn nhỏ nên sử dụng cung tên đặc chế. Tuy nhiên, để cung tên có thể bắn xa và có lực thì chiếc cung này vẫn phải hơi lớn một chút.
Trong mắt mọi người hiện ra một dáng hình nho nhỏ đứng ở bên kia, tay nâng lên chiếc cung lớn hơn quá nửa so với cơ thể. Hình ảnh này thậm chí còn làm cho người ta mơ hồ có cảm giác chiếc cung tên đang giãy giụa muốn trốn thoát khỏi tay “hắn”.
Nhưng vẻ mặt đứa bé lại không có thay đổi gì, trong ánh mắt chỉ có sự kiên định, “hắn” không chút do dự kéo căng dây cung về phía sau.
Nguyễn San nhìn hình ảnh trước mặt, khóe miệng nhếch lên mang theo niềm vui vẻ. Thời gian gần đây, bất kể là chuyện gì thì Tứ hoàng đệ đều thích ganh đua với hắn, dẫu vậy lần nào thành tích của hắn cũng nhỉnh hơn một chút.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, loại ý chí bám riết không tha này của hoàng đệ ban đầu quả thật có làm hắn chán ghét, tuy nhiên lúc sau lòng hắn lại không nhịn được nhen nhóm lên vài phần kính phục. Hắn tự vấn, nếu là bản thân hắn liên tiếp gặp phải đả kích như thế, phỏng chừng sẽ rất khó để tiếp tục kiên trì.
Tiểu Ác: “Ký chủ cố lên.”
Một đứa trẻ nhìn có vẻ yếu đuối lại thể hiện ánh mắt kiên định, kéo ra chiếc cung tên to gấp rưỡi cơ thể. Tiếp đó, đứa trẻ thả dây cung, mũi tên lập tức bay vút về phía bia ngắm Nguyễn San vừa bắn trúng.
Chín mũi tên đầu của Nguyễn Tiểu Ly đều găm chính xác vào giữa hồng tâm, những người đứng xem phía sau không khỏi nín thở ngưng thần, muốn tập trung nhìn kỹ xem lần này Tứ điện hạ có thành công hay không.
Thời điểm mọi người đều mở to mắt quan sát quỹ đạo của mũi tên thì đột nhiên nó bị mất lực bay rồi chếch xuống một chút, cuối cùng trúng vào phía ngoài của hồng tâm.
“Ôi…”
“Đáng tiếc.”
“Chỉ còn thiếu chút nữa.”
…
Bên tai của Nguyễn Tiểu Ly liên tục vang lên tiếng thở dài của mọi người làm lòng tự tôn của Tứ hoàng tử dường như có chút bị đả kích. “hắn” ném cung tên qua một bên, đen mặt bước trở về rồi hòa vào đám người.
Giận dỗi, không phục, bướng bỉnh, nuối tiếc, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tứ hoàng tử tràn đầy cảm xúc tiêu cực. Những người đứng bên cạnh “hắn” đồng loạt bất giác lui về sau một bước.
Tâm trạng Tứ hoàng tử không vui, bọn họ cần phải cẩn thận kẻo bị giận chó đánh mèo.
Mọi người đều cách xa Tứ hoàng tử một chút vì sợ bị trút giận lên người, nhưng có một đứa trẻ lại đang đi tới.
Nguyễn San đưa cung tên cho thái giám rồi cất bước đi đến, cúi đầu nói với tiểu “nam” hài trước mặt: “Đệ làm được như thế đã là tốt lắm rồi, dù sao đệ cũng còn nhỏ…”
“Không cần huynh mèo khóc chuột.”
Dứt lời, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng dịch bước chân, bảo trì một khoảng cách nhất định với Nguyễn San.
Trong không gian, Tiểu Ác đang nhàm chán rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi ra nghi vấn mấy tháng nay của nó: “Tại sao lần nào cô cũng cố tình để thua nam chính một chút vậy, làm vậy không thấy mệt hả?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta làm vậy chẳng phải là để thể hiện hào quang vai chính của hắn sao?”
Tiểu Ác ngẩn người: “…Mỗi lần đều kém nam chính một chút như vậy cũng làm khó cho cô rồi. Khả năng khống chế của cô thật chuẩn.”
Là một hệ thống, nó cảm giác được rất rõ ràng vị ký chủ này không tầm thường. Có vẻ như bẩm sinh nàng đã biết làm mọi thứ, hoàn toàn có thể làm tốt hơn nam chính, nhưng lại luôn cố tình kém hơn hắn một chút.
“Tiểu Ly, làm một phản diện thì võ công của cô nhất định phải giỏi. Tương lai sau này cô phải chịu khổ nhiều đấy.”
Luyện võ thật sự rất gian khổ.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
…
Ngày tháng dần trôi, khi Nguyễn Tiểu Ly được bốn tuổi thì Hoàng hậu đã tìm sư phó dạy võ cho “hắn”. Người này chính là huynh trưởng của Hoàng hậu, Đại tướng quân đương triều.
Theo Đại tướng quân tập võ quả là một vinh dự lớn. Nhưng nếu để Đại tướng quân thường xuyên ra vào cung thì không hay lắm, mà quân doanh của ông ở ngoại thành cũng có nhiều việc cần quản lý, còn phải thao luyện binh mã. Vậy nên từ khi bắt đầu, cứ cách một khoảng thời nhất định Nguyễn Tiểu Ly sẽ rời cung đến quân doanh luyện võ với Đại tướng quân.
Hôm nào phải ra cung đến quân doanh thì trời chưa sáng Nguyễn Tiểu Ly đã thức dậy, cấp tốc mặc y phục, rửa mặt sạch sẽ rồi sau đó ngồi xe ngựa ra cửa. Đến khi trở về thì đêm cũng đã đen, “hắn” hồi cung với quần áo ướt đẫm mồ hôi, cả người mệt mỏi. Có rất nhiều lần, “hắn” khoác theo ánh trăng trở về trong trạng thái kiệt sức.
Một đứa trẻ trắng nõn mịn màng đi theo Đại tướng quân tập võ, hơn nữa còn phải vào quân doanh thì tất nhiên không thể nào không chịu khổ. Mỗi lần thái giám và cung nữ hầu hạ bên cạnh trông thấy Tứ hoàng tử vác khuôn mặt mỏi mệt, sắc môi tái nhợt trở về thì đều không nhịn được mà đau lòng thay “hắn”.
“Sao Hoàng hậu nương nương không khuyên ngăn một chút? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là Tứ điện hạ sẽ không chịu nổi.”
“Dù sao cũng không phải là mẫu thân thân sinh, Hoàng hậu nương nương chỉ hi vọng Tứ hoàng tử trở nên ưu tú, nào quan tâm đến thân thể của ngài ấy chứ.”
“Đừng nói nữa, cẩn thận bị rơi đầu.”
“Ai.”
Mấy cung nữ vừa đi qua hành lang dài vừa bàn tán. Chờ các nàng đi xa, một đứa trẻ mặc xiêm y đen bước ra. Đó chính là Nguyễn San đã đứng ở góc rẽ từ lâu.
Trong bóng đêm, gương mặt Nguyễn San hơi nhăn lại. Thời gian gần đây hắn hầu như rất ít khi nhìn thấy Tứ hoàng đệ, nghe nói là đi quân doanh luyện võ, xem ra là sự thật…
…
Thời gian trôi nhanh, bốn năm nháy mắt đã qua.
Đứa bé có vóc dáng nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ non nớt là Nguyễn Tiểu Ly bây giờ đã cao lên không ít, nhìn qua còn có thêm vài phần sắc bén.
Tuy vậy, mấy năm nay Nguyễn Tiểu Ly vẫn không quên nhiệm vụ đối chọi với Nguyễn San của mình. Chỉ cần “hắn” bắt được thời cơ thì sẽ lập tức tận dụng để đối nghịch với nam chính.
Càng lớn, Nguyễn Tiểu Ly càng không có thời gian tự do. “Hắn” phải đi quân doanh thường xuyên, một lần đi là mười ngày trở lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...