Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Phu tử nói xong lại giơ tay vuốt râu, ánh mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly cũng tràn đầy hài lòng. Bất kể là từ phương diện nào, Nguyễn Tiểu Ly cũng đều cực kỳ phù hợp với yêu cầu của ông.
Xuất hiện đoạn nhạc đệm này, sau đó mỗi lần Nguyễn San định trả lời câu hỏi của phu tử thì Nguyễn Tiểu Ly đều không chút do dự đoạt miệng. Thậm chí chuyện cũ cũng thường xuyên tái diễn, mỗi khi Nguyễn San luyện viết sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề.
Tất cả những người sáng suốt đều nhìn ra Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San không hợp nhau. Trong khoảng thời gian đó, nhi tử của các trọng thần thuộc phe phái của Hoàng hậu tất nhiên đều sẽ lựa chọn đứng về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Thời gian dần trôi, những ngày đi học của Nguyễn San không còn được bình yên nữa. Thỉnh thoảng sách vở của hắn sẽ không cánh mà bay, bút viết cũng thường xuyên bị người ta làm gãy, ngay cả bài tập đã làm xong cũng bị người khác xé mất.
Những người này hành động rất bí mật, vả lại cho dù bị phát hiện thì Nguyễn Tiểu Ly cũng sẽ lấy cớ là bản thân không cẩn thận, làm những ngày đi học của Nguyễn San trở nên khổ sở hơn nhiều so với trước khi Nguyễn Tiểu Ly đến.
Tan học hôm nay, Nguyễn Tiểu Ly lại đứng trước thư đường đợi thái giám đến đón mình hồi cung như thường lệ. Trên hành lang, người vẫn luôn không hề có bất kỳ giao lưu gì với Nguyễn Tiểu Ly là Nguyễn San lại đột nhiên xuất hiện trước mặt “hắn”.
Nguyễn San dừng lại trước mặt Nguyễn Tiểu Ly và nhìn “hắn” vài lần, sau đó mới lạnh lùng mở miệng: “Gần đây ngươi làm những việc đó rốt cuộc là muốn thế nào?”
“Hoàng huynh nói vậy là có ý gì?” Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý đến thái độ của Nguyễn San, chỉ chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn hắn.
“Có ý gì thì chính ngươi tự biết. Ngươi không cần phải khiêu khích ta, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.”
Tuy rằng Nguyễn Tiểu Ly tuổi nhỏ người cũng nhỏ, nhìn qua đúng thật là có chênh lệch rất lớn với Nguyễn San ở trước mặt, thế nhưng khí thế của đứa trẻ lại hoàn toàn không thua một chút nào, giọng nói non mềm đáp lại Nguyễn San một cách cực kỳ lạnh nhạt, “Có phải đối thủ hay không thì đến lúc giao thủ mới biết được.”
Nguyễn San thấy Nguyễn Tiểu Ly giống như đang bày ra dáng vẻ tuyên chiến thì không nhịn được mà lại cau mày. Ngay lúc hắn định nói thêm gì đó, thái giám đã xuất hiện trước mặt hai người.
“Tứ điện hạ, nô tài đến chậm.”
“Không sao, hôm nay tan học sớm.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong liền nhấc chân đi mất. Thái giám lập tức nhắm mắt theo đuôi nối gót Nguyễn Tiểu Ly, cả hai cùng nhau rời đi trước mặt Nguyễn San.
Nguyễn San ở lại phía sau nhìn Nguyễn Tiểu Ly bước từng bước nhỏ rời khỏi, lại khẽ nhíu mày.
Hiện tại, hắn đã vô cùng xác định Nguyễn Ly Trúc quả thật tràn ngập địch ý đối với hắn, tuy rằng hắn không biết phần địch ý này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Nguyễn San nhìn bóng lưng của Nguyễn Tiểu Ly một hồi lâu sau rồi mới quay đầu bỏ đi.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly trở về tẩm cung của mình, âm thanh của Tiểu Ác lập tức vang lên trong đầu.
“Nhiệm vụ phản diện gần đây cô hoàn thành rất xuất sắc.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ.”
Tiểu Ác: “Quả nhiên ta không hề nhìn lầm cô. Cô rất thích hợp để làm chuyện xấu.”
Nghe thấy giọng điệu cực kỳ vui vẻ nhưng lời nói ra lại tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa của Tiểu Ác, Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tiểu Ác cũng không chấp nhất với thái độ này của Nguyễn Tiểu Ly, tiếp tục khích lệ Nguyễn Tiểu Ly vài câu rồi im miệng không nói nữa.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến trong khoảng thời gian gần đây Nguyễn San đã phải trải qua những chuỗi ngày bị nghẹn khuất, cả dáng vẻ tức giận nhưng không thể phát tiết lúc nãy của hắn thì cảm thấy tâm tình của mình tốt lên hẳn.
Đúng lúc này, đột nhiên có thái giám tới truyền khẩu vụ của Hoàng thượng, bảo Nguyễn Tiểu Ly đến Ngự Thư Phòng một chuyến.
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong tức khắc lên tinh thần, bắt đầu suy đoán các loại nguyên nhân mà Hoàng thượng kêu “hắn” qua đó.
Chẳng lẽ chuyện “hắn” và Nguyễn San đối đầu nhau đã đến tai Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới gọi “hắn” qua?
Nhưng phỏng đoán này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu của Nguyễn Tiểu Ly mà thôi. Dù sao thì giữa “hắn” và Nguyễn San chỉ có chút mâu thuẫn chứ vẫn chưa đến nỗi lửa nước không dung.
Mấy chuyện nhỏ thế này chắc sẽ không truyền đến tai Hoàng thượng đâu, mà nếu có truyền tới đi chăng nữa thì Hoàng thượng cũng sẽ không vì loại chuyện riêng nhỏ nhặt này mà giáo huấn “hắn”, huống chi “hắn” chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Ôm theo tâm trạng hoài nghi và tò mò, Nguyễn Tiểu Ly đi theo thái giám đến cửa Ngự Thư Phòng.
Vừa đến Ngự Thư Phòng, “hắn” bắt gặp Nguyễn San và Nguyễn Kỳ cũng ở chỗ này. Nguyễn Tiểu Ly vừa thấy hai người kia, những phỏng đoán lúc nãy cũng dần biết mất.
Chuyện giữa “hắn” và Nguyễn San chẳng hề liên quan đến Nguyễn Kỳ, nếu Hoàng thượng đã gọi ba người đến đây thì chắc hẳn là có chuyện khác.
Lúc ba người bọn họ vào Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đã chờ sẵn ở bên trong. Đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy người phụ thân này. Những lúc ở chỗ của Hoàng hậu, “hắn” cũng đã gặp qua vài lần. Cảm giác mà Hoàng thượng mang đến cho “hắn” là ít nói, ít cười và rất uy nghiêm.
Hoàng thượng vừa thấy ba đứa trẻ tiến vào lập tức để bọn họ ngồi xuống, tiếp đó hỏi thăm: “Thời gian này các hoàng nhi học hành thế nào?”
Vừa nghe xong câu hỏi, Nguyễn Tiểu Ly đã biết mục đích gọi bọn “hắn” đến đây lần này của Hoàng thượng.
Quả nhiên, Nguyễn Tiểu Ly mới nghĩ đến đây thì giọng nói của Hoàng thượng lại vang lên: “Khoảng thời gian gần đây Trẫm không khảo bài cho các con, đúng lúc hôm nay có thời gian, các con nói cho Trẫm nghe trong thời gian qua các con đã học được những gì?”
Đến khi ba người lần lượt ngâm lại tất cả sở học của mình xong, Hoàng thượng dường như khá hài lòng mà gật gật đầu, nhưng vẫn chưa đưa ra bất kỳ đánh giá gì mà lại giơ tay chỉ ra khóm hoa đang nở rộ bên ngoài Ngự Thư Phòng, nói: “Ba người các con dùng khóm hoa này để làm một bài thơ cho Trẫm nghe xem.”
Hoàng thượng vừa dứt lời, ba người lập tức đưa ánh mắt nhìn ra bụi hoa bên ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu suy tư.
Thấy ba đứa trẻ ở bên cạnh đang chau mày, Hoàng thượng cũng không quan tâm, chỉ cầm lấy chén trà trước mặt lên uống một ngụm. Ngay khi hắn vừa mới buông chén trà xuống, Nguyễn Tiểu Ly đã xoay người hành lễ: “Phụ hoàng, nhi thần đã làm xong.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Hoàng thượng gật đầu, nhanh chóng đọc lên bài thơ mình mới làm.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly đọc xong, vẻ mặt của Hoàng thượng cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. Nguyễn Tiểu Ly đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết khom người đứng một bên.
Tiếp theo, Nguyễn San cũng mau chóng đọc ra bài thơ mình làm. Và đương nhiên, người cuối cùng lên tiếng chính là Nguyễn Kỳ.
Chờ đến khi cả ba người đọc xong bài thơ, lúc này Hoàng thượng mới thay đổi biểu cảm. Tầm mắt của hắn quét qua ba người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người của Nguyễn San.
“Bài thơ của con làm không tệ, xem ra thời gian gần đây con không có chểnh mảng việc học, rất có phong phạm của ta năm đó.”
Hoàng thượng nói xong lại chuyển dời sự chú ý lên người Nguyễn Kỳ: “Thơ của con quá mức bình đạm và không có gì lạ. Tuy không sai nhưng cũng không có điểm gì đặc sắc, sau này cần phải chú ý nhiều hơn.”
Đưa ra lời bình cho hai người kia xong, đến đây Hoàng thượng mới quay sang Nguyễn Tiểu Ly. Thời điểm nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly, mày của Hoàng thượng khẽ nhăn lại, trong giọng nói dường như còn có vài phần rối rắm: “Thơ của con tốt thì có tốt, nhưng trong đó lại chứa sát khí quá nặng. Không biết một đứa bé mới tí tuổi như con đang suy nghĩ cái gì nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...