Vân Yến ngồi xuống bên cạnh nàng ta, tùy ý hỏi một câu : "Ngươi đang có long thai đúng không?"
Nàng ta thoáng bất ngờ, nhưng cũng lặng lẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục bật khóc, khuôn mặt thanh tú lại có đôi nét buồn rầu khiến người ta cũng thấy đau đớn thay cho nàng.
Chờ Dương Thanh khóc xong, đã là một canh giờ sau, cô giật khóe miệng, khóc nhiều như thế này mà vẫn chưa hư mắt.
"Ngô đồng đại nhân, xin ngài đừng cho con hồ ly ấy biết ta có long thai, được không?" Nàng ta quẹt giọt nước mắt đọng bên má, giọng nói đầy chua xót, nàng không muốn đứa con của nàng chưa kịp ra đời đã bị con hồ ly đó giết mất.
"Được, bây giờ ngươi hãy về ngủ đi, thời gian này hãy tịnh dưỡng cho sắc đẹp của ngươi tăng lên, ta sẽ giúp ngươi chơi chết con hồ ly đó." Vân Yến cười nhạt, hai chân ngắn lắc lư, sau đó một tay đánh ngất Dương Thanh.
Hệ thống : "..." Người ta là đối tượng làm nhiệm vụ, cô nhẹ tay một chút không được à?
"Đánh nhẹ thì khi nào ngất, phải đánh mạnh thì nàng ta mới tỉnh ngộ ra, không ngu ngốc mà lao thân vào làm con tốt của nữ chính chứ." Cô bĩu môi, thân thể nhỏ bé bế cả người Dương Thanh một cách dễ dàng.
Bỗng dưng từ bụi cây nhảy một nam nhân mặc hắc y phục, khuôn mặt lạnh lùng, tuấn mỹ nhìn cô, sau đó lại chầm chậm mở miệng.
"Ngươi là ai? Dám đánh ngất hoàng hậu?"
"Ta là thần bảo hộ của hoàng hậu, ngươi là ai, đến ám sát hoàng hậu à?" Cô mỉm cười dõng dạc nói rồi chỉ vào cây kiếm mà anh ta đang cầm.
Nam nhân nghĩ một chút, sau đó đáp : "Không phải, ta đến đây để làm gì đó...!Nhưng mà bây giờ ta không nhớ nữa.
"
Vân Yến : "..." Bệnh nhân tâm thần của bệnh viện nào vậy? Tại sao có thể trốn ra được?
"Vậy đi về ngủ đi, ta sẽ đưa hoàng hậu về cung."
"Không."
"???"
"Ta là Mạc Hiên." Anh ta nghiêng nghiêng đầu giới thiệu mình.
"...Ta là Nữ Thần."
"Nữ Thần, tên rất đẹp."
"..." Ai kéo cái đồ ngốc nghếch này đi đi.
"Tạm biệt Nữ Thần, hôm sau gặp lại." Mạc Hiên mỉm cười vẫy vẫy tay, sau đó ngã bịch xuống đất ngủ ngon lành.
Cô đến gần, đá chân vào người Mạc Hiên, thấy anh ta không tỉnh dậy liền ném vào bụi cây gần đó rồi bế Dương Thanh trở về.
"Hoàng hậu nương nương..." Tiểu Kha mở to mắt nhìn cô bé đang bế Dương Thanh.
Rầm.
Tiểu Kha cũng ngất đi, hiện giờ trong điện của Dương Thanh không còn ai tỉnh nữa, Vân Yến đặt nàng ta lên giường, sau đó tìm mấy cung nữ do nam chính gài vào, nhét mỗi người một viên thuốc nói thật.
Viên thuốc nói thật là sản phẩm bán rất chạy ở thế kỉ 30, nhưng giá thành cực kì đắt, công dụng thì khỏi phải nói.
"Xong." Vân Yến phủi tay, bay đi về bản thể của mình, ăn chocolate ngắm sao.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, cả người Dương Thanh đã tràn đầy sức sống, khuôn mặt cũng tươi tắn thêm một bậc, nàng lơ đãng nở nụ cười, giấc mơ hôm qua thật sự rất đẹp.
"Hoàng hậu nương nương, mời ngài súc miệng." Cung nữ cúi người, đưa bình nước trà cùng một cái xô đến gần.
Đột nhiên cung nữ cười lên một cái, nói hết những lời trong lòng của mình ra : "Hahaha, hoàng thượng đã bảo ta cho thuốc vào ly trà, nếu như ngày ngày hoàng hậu súc miệng bằng loại thuốc này thì sớm muộn thân thể của hoàng hậu sẽ nhược mãi, sẽ không thể mang thai được."
"Ngươi nói cái gì? Nhắc lại cho bổn cung!" Dương Thanh mở to mắt, tức đến ôm ngực, hoàng thượng lại cho người bỏ thuốc vào để nàng không thể có long thai?
"Hoàng hậu nương nương, tha lỗi cho ta, ta cũng không biết ta đang nói gì nữa...Chết rồi, cái miệng này tại sao lại nói hết ra chứ." Cung nữ lập tức quỳ xuống van xin, sau đó lại tiếp tục nói ra.
Dương Thanh sắc mặt hơi biến, lại nhớ đến lời Vân Yến nói hôm qua, nàng ta có chút lo, giấc mơ hôm qua không phải là thật chứ?
"Ma ma, cho người đánh chết cung nữ này." Nàng cụp mắt.
Công ma ma lập tức sai người kéo cung nữ này ra ngoài, sau đó chạy đến an ủi Dương Thanh.
"Hoàng hậu nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều, chắc là con tiện tì đó cố tình nói vậy để phá hủy tình cảm của..."
"Công ma ma, ta không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa." Nàng ta xoa bụng mình, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.
"Nương nương..." Công ma ma đau lòng nhìn Dương Thanh, nương nương luôn như vậy, ôm khổ vào trong lòng, không muốn kể cho ai cả.
Bà làm việc cho nương nương từ lúc nàng còn chưa vào cung nên hiểu rất rõ con người của nàng.
Tiểu Kha đi vào, cúi đầu nói : "Nương nương, các phi tần thỉnh an ngài."
"Được, mau chuẩn bị cho ta." Dương Thanh mím môi, nàng đã quyết rồi, nếu như ngô đồng đại nhân thật sự muốn giúp nàng thì nàng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn
Dương Thanh một thân phượng bào, khí chất cao quý bước vào đại điện, mọi phi tần liền cúi người hành lễ : "Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu."
"Đứng lên." Nàng nhàn nhạt nói, vẻ mặt dịu dàng ngày thường bây giờ thay bằng vẻ đạm bạc.
"Muội nghe nói, hôm nay hoàng thượng lại không ở lại tẩm cung của tỷ.
Chà chà, đã năm tháng rồi nhỉ." Hân quý phi cong môi dè bỉu nàng.
Các phi tần khác cũng che môi cười, trong mắt toàn ý khinh bỉ.
Sắc mặt Dương Thanh cứng đờ, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận, nàng định đứng dậy dạy dỗ Hân quý phi một bài học thì bị giọng nói quen thuộc làm cho an lòng.
"Dương Thanh, ngươi bình tĩnh lại một chút." Vân Yến tàng hình đứng bên cạnh nàng.
"Ngô đồng đại nhân?" Dương Thanh thì thầm.
"Ừ, bình tĩnh đáp lại đi." Cô quét mắt nhìn quanh đại điện, toàn là mỹ nhân, ai ai cũng đẹp, hương hoa thơm ngát cả điện.
"Ít nhất bổn cung còn có đại hoàng tử, Hân quý phi, ngươi có hoàng tử hay là công chúa nào chưa?" Dương Thanh cười lạnh, nếu bây giờ Hân quý phi mà dám nói ra mình có long thai, sớm muộn gì cũng bị con hồ ly đó hành hạ đến điên lên.
Hân quý phi cứng họng, lập tức im re, không dám nói.
Mai phi tần ra mặt mau chóng hòa giải, nhưng vô tình khiến cho không khí thêm phần xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...