Thiếu nữ một thân hắc y phục thích thú mà xem cảnh chém giết phía dưới mình, tay cầm một thanh chocolate đen, vừa ăn vừa hóng chuyện.
Theo hướng nhìn của thiếu nữ, ta có thể thấy được một cô gái một thân một mình đang cố gắng chống lại bọn đạo tặc.
Mà bên góc nọ có hai xác chết dính đầy máu, nhìn kĩ một chút liền nhận ra đó là một đôi nam nữ còn trẻ, dung mạo có phần năm phần giống với cô gái nọ.
Hai bên đấu đá đến đỏ mắt, mà cô gái nọ dù biết bản thân đang rơi vào thế yếu cũng quyết không chịu thua.
Một nữ quý tộc chiến đấu với mười tám đạo tặc hung bạo, ai ui thật hấp dẫn nha.
Xem kịch trong chốc lát Vân Yến cũng nhớ đến mình cũng có việc cho nên liền lấy đá truyền âm ra, chẳng bao lâu một giọng nói quen thuộc phát ra từ viên đá trên tay cô.
"Xin lỗi ngài, ta không thể giết được Hòa Minh hòa thượng." Giọng nói đều đều của Nguyệt Phong vang lên, mang vài phần ôn hòa.
Nguyệt Phong vừa dứt câu, ý cười trong mắt Vân Yến rất nhanh liền vơi sạch.
Vân Yến hơi nhíu mày, ngữ khí có phần lạnh nhạt: "Vì sao không thể? Hắn mạnh hơn ngươi nghĩ hay là vì ngươi không nỡ ra tay?"
"A...!Thật ra thì ta đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, Hòa Minh hòa thượng đã chỉ rõ lối đi cho ta.
Từ đó ta nhận ra một điều rằng thì ra những gì ta nghĩ trước giờ đều là sai cả."
Cách nói của Nguyệt Phong bấy giờ như một người từng trải qua quá nhiều chuyện đau khổ, để rồi hiểu ra vấn đề của tất cả mọi chuyện mà buông tay không gắng gượng giữ lấy nó nữa.
Một cảm giác kì quái xộc lên não của Vân Yến khiến cho cô không nhịn được mà hỏi: "Khải Đồ bỏ bùa mê thuốc lú ngươi rồi?"
Thiếu nữ à, hôm trước ngươi đảm bảo với ta thế nào?
Không phải nói ngươi chỉ cần một kiếm liền có thể knock out Khải Đồ hay sao!?
Bây giờ ngươi liền vì vài lời đường mật của hắn liền bỏ cuộc hả?
Vân Yến cảm thấy thất vọng + 1.
Đầu bên kia dường như không ngờ cô nói vậy, liền im lặng một hồi, sau một thời gian suy nghĩ mới đáp lại: "Không có, ngài ấy chỉ giúp ta hoàn lương."
Vân Yến: "..."
Hoàn lương cái quần!
Nữ chính tàn nhẫn máu lạnh không dễ thỏa hiệp đâu mất tiêu rồi?
Không được, đây chính là nữ chính giả đi?
Vân Yến không tin đây là Nguyệt Phong mà mình hứng thú!
"Nguyệt Phong mà ta biết là người rất khó thỏa hiệp lại cao ngạo, mạnh mẽ lạnh lùng, tâm như sắt đá.
Nói đi, ngươi là nhân cách thứ hai của nàng ta đúng không?" Vân Yến giật khóe miệng, cương quyết không chịu tin.
"...!Không có, Vân đại nhân, trí tưởng tượng của ngài thật tốt." Nguyệt Phong bên kia bị lời nói của Vân Yến làm cho á khẩu một hồi mới có thể trả lời.
Cách nói vừa chê vừa khen của cô thật sự làm cho Nguyệt Phong vừa tức vừa buồn cười.
Trong tình thế này, Vân Yến vẫn rất bình tĩnh đáp: "Cảm ơn, ta tự mình biết."
"Ta là Nguyệt Phong thật."
"Vậy à." Vân Yến không còn gì luyến tiếc mà trả lời.
"Nếu ngài đã không tin thì quay lại thôn làng lúc nãy đi, ta đang ở cùng Hòa Minh hòa thượng."
"Nãy giờ hắn nghe hết?"
"Đúng vậy."
Nghe câu trả lời của Nguyệt Phong, Vân Yến liền nghẹn chocolate, tay cô lập tức vỗ vỗ ngực, tức giận ném đá truyền âm xuống dưới mặt đất, vô tình lại trúng phải tên đạo tặc nọ.
Đá truyền âm đã vỡ mà kẻ đạo tặc nọ cũng ngất đi.
Cảm nhận được động tĩnh phát ra từ phía trên, cả đám người đang đánh nhau phía dưới liền ngưng lại ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh họ liền thấy một thiếu nữ dung nhan nước sắc hương trời đang nhìn lại mình.
Vân Yến còn đang shock tinh thần cho nên cô liền miễn cưỡng cười một tiếng: "Mọi người khỏe không?"
Mọi người: "..."
Nhìn thấy đám đạo tặc nọ một lời không hợp liền ngự kiếm định bắt cô xuống, Vân Yến liền bĩu môi, không vui hỏi: "Ba mẹ các ngươi không dạy các ngươi người khác chào thì phải chào lại à?"
"Ba mẹ ta từ khi sinh ra ta đã mất."
"Ba mẹ ta bị ma tu giết chết rồi."
...
Đám đạo tặc phía dưới từng người một thẳng thắn trả lời, lại có chút chua xót trong mỗi câu trả lời.
Nghe vậy Vân Yến liền ngượng ngùng sờ mũi, "Là lỗi của ta."
Mọi người: "..." Cái con người này làm sao lại tự nhiên như vậy được nhỉ?
"Bắt lấy nàng ta! Không thể cho nàng ta phát hiện chúng ta giết người Tô gia!"
Một tên đạo tặc không bị cuốn vào sự nhảm nhí của Vân Yến nhanh chóng hô lên một tiếng, quả nhiên đám người kia liền hồi thần vào tư thế chuẩn bị bắt cô.
Vân Yến lập tức trợn mắt, người ta không làm gì cũng đòi bắt, thật oan ức!
Tại sao mấy tên đạo tặc này lại nghĩ cô biết bọn họ giết ai chứ?
Cô không có rảnh rỗi mà đi tìm hiểu đâu nhé.
Nãy giờ xem đã đủ, cũng đã xem xét cô gái nọ xong cho nên Vân Yến định chạy đi luôn.
Đám đạo tặc ngày càng gần hơn, Vân Yến có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái nọ, hô một tiếng: "Tô tiểu thư, ta xem trọng ngươi."
Sau đó cô nhanh chóng phủi mông bay đi, tốc độ của cô rất nhanh, chẳng bao lâu đã cắt đuôi được bọn đạo tặc.
Nhờ Vân Yến giành sự chú ý của bọn đạo tặc, Tô tiểu thư kia đã chạy thoát thân, khi vừa nhớ đến Vân Yến, cô gái đó không khỏi cau mày.
"Nhìn cũng không giống người bình thường cho lắm..." Chắc là người bị bệnh thần kinh đi.
Tô tiểu thư vừa nghĩ vừa lắc đầu, sau đó lại cắn răng nhìn trời, đôi mắt tràn ngập hận thù cùng đau thương.
"Một ngày nào đó Tô Khiết ta nhất định sẽ trả đủ cho Mộc gia! Quan có đầu nợ có chủ, Mộc gia nợ máu thì phải trả bằng máu!"
Giọng nói của cô gái âm trầm mà quyết liệt vang lên trong cánh rừng như quỷ dữ đòi mạng người khiến người nghe không khỏi rợn tóc gáy.
____
Vân Yến vừa trở về thôn làng nọ liền nhận thấy lễ hội vẫn còn, Khải Đồ cũng còn sống.
Nguyệt Phong và Khải Đồ đứng yên trên chiếc cầu lúc nãy, người thì khuôn mặt lạnh nhạt, người thì ôn tồn lễ độ, cả hai trò chuyện với nhau vô cùng hài hòa khiến người nhìn vào có cảm giác họ là bằng hữu lâu năm.
Mặc dù đã nói thất bại cô cũng sẽ không trách Nguyệt Phong nhưng Vân Yến vẫn rất nghẹn khuất.
Chắc chắn Nguyệt Phong bị tẩy não!
Không thể nào Nguyệt Phong lại cười nói vui vẻ như vậy!
Lần trước gặp còn hận đời lắm cơ mà, Vân Yến còn định kéo nàng ta đi vào đấu đá với bọn chủ thần luôn cho vui.
Thế nhưng ước mơ chỉ là mơ ước, Nguyệt Phong đã yêu đời trở lại, đồng thời mất luôn hào quang nữ chính.
Vân Yến sẽ không nói cô vì xem trọng cô gái kia hơn và tức giận Nguyệt Phong mà lấy lại hào quang nữ chính trao cho người khác đâu.
Cô là một người chính trực lại ngay thẳng không bao giờ làm mấy việc như vậy!
Người đầu tiên nhìn thấy Vân Yến là Khải Đồ, hắn nhanh chóng gọi cô, tay còn vẫy vẫy ra hiệu: "Vân thí chủ."
Nghe thấy tiếng gọi của Khải Đồ, Nguyệt Phong cũng chậm rãi nhìn qua.
Vân Yến chỉ vừa ở dưới chân cầu, còn chưa lên cầu đã bị nhìn thấy, âm thầm giơ ngón giữa sau lưng.
"Vân đại nhân." Nguyệt Phong lịch sự chào cô một tiếng.
Vì cả hai người đều đã thấy cô cho nên Vân Yến đành đi đến gần họ, nở một nụ cười thân thiện mà chân thành.
"Cảnh thật đẹp nha, các ngươi tiếp tục ngắm cảnh đi." Vân Yến đặt hai tay sau lưng, giọng nói vô cùng tùy ý.
Thấy Vân Yến tỏ ra mình cái gì cũng không biết, Khải Đồ không nhanh không chậm lên tiếng.
"Vân thí chủ, dù không biết lí do ngài làm như vậy nhưng ta vẫn rất tin tưởng ngài." Khải Đồ nói với tất cả sự chân thành của mình nhưng không hề khiến cho Vân Yến cảm động.
Vân Yến: "..." Tin tưởng cái quần!
Vân Yến nhìn sang Nguyệt Phong thì thấy nàng ta không cần nhìn cô cũng gật đầu.
Từ từ, cô chưa ra hiệu thì nàng ta gật đầu cái gì?
Nguyệt Phong: Theo quán tính gật đầu nha.
Đột nhiên cảm thấy thế gian thật khó lường, Vân Yến đau khổ ngẩng mặt nhìn trời.
Nguyệt Phong và Khải Đồ nhìn theo hướng Vân Yến nhìn, liền thấy những ngọn đèn hoa đăng rực rỡ như những đóm lửa nhỏ lơ lửng trên bầu trời đêm, đẹp đến mức rung động cả lòng người.
"Hay là chúng ta đi thả đèn hoa đăng đi?" Nguyệt Phong đột nhiên đề nghị, ngữ khí có phần thích thú.
Nghe thế Khải Đồ liền gật đầu, Vân Yến không đáp, hai người họ liền xem như cô đã chấp thuận.
Vân Yến: Các ngươi vui là được, các ngươi vui ta vui.
Ba người lục đục đi đến nơi thả đèn hoa đăng, trên đèn còn có thể viết điều ước, nhưng phải trả linh thạch, một linh thạch hạ phẩm mua được hai cái đèn.
Tất nhiên đều là Vân Yến trả, Khải Đồ thì tay trắng tay, Nguyệt Phong thì toàn linh thạch thượng phẩm, cô không trả thì là ai trả?
Vân Yến khi phải trả tiền: Có gì đó nghẹn ở cổ họng, nuốt hoài không xuống.
Ba người nói chuyện rất tự nhiên, dường như giữa bọn họ không có chuyện chém giết nhau hay căm thù nhau gì cả, riêng Vân Yến cảm thấy bầu không khí này vi diệu vô cùng.
Trước khi thả đèn, Vân Yến đã vô tình nhìn thấy điều ước của Khải Đồ và Nguyệt Phong.
Của Khải Đồ là: Mong chúng sinh đều bình yên hạnh phúc.
Nguyệt Phong thì là: Có một cuộc sống hạnh phúc.
Theo lối Phật hệ hết rồi sao?
Vân Yến giật khóe môi nhìn xuống điều ước của mình: Cầu mong ngày nào cũng có một ngàn thanh chocolate miễn phí.
Đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé nha...
Sau khi thả đèn linh đăng, Vân Yến liền trầm cảm tiếp tục ngắm cảnh.
Bây giờ cô không thể làm gì nữa, Nguyệt Phong đã kể hết mọi chuyện cho Khải Đồ và đã giải độc cho hắn rồi.
Khải Đồ thì...!một lời khó nói hết.
Vì hắn hình như đã thay đổi từng chút một mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Thay đổi này khó có thể nói được là tốt hay xấu.
Thôi kệ vậy, sắp đến Phong Tinh rồi, cô cũng sắp được giải thoát khỏi hắn rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...