Sau khi xử lý xong thanh chocolate, Vân Yến liền ngước mặt lên nhìn mấy người họ, khuôn mặt vô cùng đơn thuần vô tội, cứ như cô không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
"Bố mẹ à cửa nhà mình quý lắm đấy, tại sao lại để cho em rể phá cửa như vậy hả?" Vân Yến nghiêm tục khiển trách họ, bộ dạng lý lẽ mười phần.
"Liên Tích, đừng lảng sang chuyện khác." Vương Thừa Vũ mím môi, tay nắm chặt cổ tay Vân Yến, ánh mắt hỗn tạp không rõ cảm xúc.
"Chân em...!à không, ai đã làm chân chị thành ra như vậy? Chị dâu?" Vương Thừa Vũ tập trung tinh thần, cố gắng trấn định bản thân mình khi nhìn thấy cảnh cô bị tổn thương.
Vân Yến híp mắt, rút tay mình ra khỏi tay hắn, mỉm cười thân thiện, "Chỉ là tai nạn mà thôi, em rể không cần lo cho tôi đến như vậy, vợ em sẽ nghĩ chúng ta có gì mờ ám với nhau mất? Phải không em gái?", dứt câu Vân Yến liền nhìn sang Liên Kỳ như để khẳng định lời nói vừa rồi của mình.
Thiếu nữ bị nhắc tên đột nhiên ngơ ngác, cô ta nở nụ cười cứng ngắc đáp lại: "Em không nghĩ chồng em có gì với chị đâu...!chị đừng nghĩ nhiều quá nhé! Em không có nghĩ gì thật mà..."
Liên Kỳ đột nhiên lên giọng, sau đó lại dần dần nói nhỏ lại.
"Ồ?" Vân Yến nghiêng đầu hai mắt chớp chớp nhìn Liên phu nhân, "Kêu bác sĩ cho con đi ba mẹ, chân con hơi đau rồi."
Vân Yến vừa dứt lời, từ phía ngoài đã tràn ngập một đám người mặc áo blouse trắng tinh khôi cùng với phong thái chuyên nghiệp và khuôn mặt đứng đầu vô cùng quen thuộc.
Lại là cái ông bác sĩ đề nghị băng bó cả người cô hôm trước, cô có nên đề nghị đuổi việc ông ta không nhỉ?
" Kính chào Phu nhân, Lão gia, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư và hai cậu Vương thiếu gia đây, đội ngũ bác sĩ riêng của Liên gia đã có mặt!" Người đứng đầu đưa tay phía sau, lưng cong một độ vừa phải, từ miệng bắn ra những câu chào vô cùng mượt mà không vấp.
"Đội ngũ bác sĩ riêng của Liên gia đã có mặt!" Đám người phía sau hô theo một tiếng đầy hào hùng.
Vân Yến: "..."
Cô không nhớ lần trước bọn họ xuất hiện hoành tráng như thế này đâu?
Tiết mục của nhà hài kịch nào vậy? Có phải bọn họ đã cầm nhầm kịch bản rồi hay không?
"Mau mau đưa tiểu thư đến phòng trị thương chuyên dụng!" Bác sĩ đứng đầu nhăn mày, dường như là lần đầu tiên ông ta thấy cô bị thương nghiêm trọng như thế này.
"Vâng!" Đám người mặc áo blouse trắng tràn vào phòng, một giây liền nâng cả người Vân Yến lên đi rồi.
Khuôn mặt Vân Yến một biểu cảm cũng không tồn tại, cô yên tĩnh để mình bị khiêng đi.
Lúc nãy ăn thêm một thanh chocolate nữa là tốt rồi.
Nhìn bóng dáng của cô xa dần, khuôn mặt Vương Thừa Vũ dần dãn ra, sự căng thẳng trên mặt giảm hẳn, nhưng rất nhanh không khí âm u trầm mặc liền quay quanh hắn.
"Chị Liên Tích sẽ không sao đâu Vũ! Anh đừng lo lắng quá nhé! Ba mẹ cũng đừng lo lắng quá, con tin chị sẽ không sao đâu, Tiểu Âm cũng đừng lo lắng nhé, lát nữa là buổi tiệc của chị bắt đầu rồi." Liên Kỳ chủ động mở trong bầu không khí đầy im lặng này.
Vương Âm trợn mắt, Liên Tích bị như thế này rồi mà Liên Kỳ còn muốn buổi tiệc được tiếp tục thì hắn xin chào thua đấy.
Liên phu nhân và Liên lão gia cười gượng đáp lại Liên Kỳ, nhưng trong lòng cả hai tất nhiên là không vui tí nào, Liên Tích đã bị như thế, kẻ ngốc cũng biết buổi tiệc khó mà có thể tiếp tục.
Nhưng họ lại không trách cứ Liên Kỳ, chỉ cho là Liên Kỳ còn nhỏ, chưa hiểu rõ tình cảnh và lời nói của mình.
Còn về Vương Thừa Vũ, dù cho Liên Kỳ đã đứng bên cạnh hắn, hắn cũng không thèm cho cô ta một cái liếc mắt.
Cả hai tuy đứng cạnh nhau nhưng lại trông như người dưng, thái độ vô cùng xa lạ.
Liên Kỳ nhìn sang Vương Thừa Vũ một chút, hai tay cuộn lại thành hình nắm đấm, cô ta bấu chặt hai tay của mình lại, ưu thương từ mắt thể hiện rõ.
Quả nhiên là Vương Thừa Vũ và Liên Tích đã từng có gì đó với nhau mà...!
Liên Kỳ nhìn xuống mũi chân, sau đó lại ngước lên nhìn lén Vương Thừa Vũ.
Rốt cuộc cô ta cũng không thể đòi hỏi tình yêu từ hắn, càng không thể đòi hỏi tình yêu thương từ Liên bố mẹ.
Tim chợt đau nhói, quặn thắt lại thành từng cơn khiến cho Liên Kỳ thở gấp, tay đặt lên tim, cảm nhận từng đau đớn phát ra từ ngực trái, hai mắt Liên Kỳ dần nhòe đi, cảnh vật trước mắt tối lại, tay chân mềm oạt trong phút chốc.
"Tiểu Kỳ!" Liên phu nhân hô một tiếng.
Vương Thừa Vũ nhíu mày, nhanh tay đỡ lấy Liên Kỳ.
Trước khi ngất đi, Liên Kỳ chỉ biết mình đã được Vương Thừa Vũ ôm lấy và Vương Âm trao một ánh nhìn thương hại cùng tiếng nói của cha mẹ nuôi của mình.
Tiềm thức dần trống rỗng, Liên Kỳ rơi vào hôn mê sâu đậm.
__________
"Liên Kỳ."
"Liên Kỳ."
"Liên Kỳ..."
Chìm trong cơn hôn mê, Liên Kỳ vẫn nghe được có người gọi tên mình, cô ta cùng vẫy trong bóng đêm vô tận, muốn đi đến nơi có giọng nói gọi tên mình ấy.
Càng bước đi trong vô thức, Liên Kỳ lại càng hoảng sợ, tay quơ qua quơ lại tìm đường đi, chợt ánh sáng le lói phát lên từ cuối con đường, thấy vậy Liên Kỳ cũng chỉ đành đi theo nó.
"Ê nhỏ em gái."
Liên Kỳ đột nhiên mở mắt, khung cảnh trước mắt thập phần quen thuộc, là trần nhà của Liên gia.
Thơ thẫn một lúc, đột nhiên phát hiện còn có người trong phòng, Liên Kỳ liền nhìn sang bên tay phải của mình, trên gường có một cô gái đang ngồi với mái tóc nâu dài qua hông, trên người là bộ váy công chúa vô cùng sến súa nhưng dường như vì bị ảnh hưởng bởi khí chất của cô mà nhìn tổng thể trông cô gái rất khó gần.
"Chị...?" Liên Kỳ chớp chớp mắt, như tiểu bạch thỏ bị dọa sợ, rụt rè một hồi mới kêu lên một tiếng.
Vân Yến nhướng mày, một tay chống cằm, tay kia cầm thanh chocolate, treo bên môi là nụ cười nhạt, "Em gái vẫn ổn chứ? Trông sắc mặt em kém lắm đấy."
Bị chê kém sắc, Liên Kỳ cắn cắn môi, nở nụ cười gượng, "Vâng chị, chỉ là chút ảnh hưởng của bệnh mà thôi, chị không cần lo lắng cho em đâu."
"Ai nói tôi lo lắng cho em? Em gái à, em không những bị bệnh tim mà còn kèm theo bệnh phụ là bệnh ảo tưởng à?" Vân Yến liếc Liên Kỳ một cái, lại cắn một miếng chocolate cho đỡ nóng người.
Liên Kỳ: "???"
Liên Kỳ nhất thời không bao giờ phải trả lời thế nào mới đúng, nét hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt.
"Mà thôi được rồi, em gái mau thay đồ đi, mười lăm phút nữa là buổi tiệc của tôi bắt đầu rồi đó em gái, nhanh chân một chút." Vân Yến bước xuống giường bệnh, thân thiện nhắc nhở Liên Kỳ một tiếng.
Thật ra cô chẳng định nhắc nhở nhỏ này làm gì, nhỏ đang ngủ ngon lắm, cô cũng thấy phiền khi gọi nó dậy.
Nhưng mà buổi tiệc phải có Liên Kỳ làm chất xúc tác thì mấy đứa khốn nạn vớ vẩn thiểu năng trí tuệ thích chọc cô mới xuất hiện cơ.
Với cả mấy sự kiện lớn như thế này lại có nam chính, vị hôn phu và bạch nguyệt quang của nam chính thì kiểu mẹ gì cũng có nữ chính.
Vân Yến dám lấy 000 ra đảm bảo, nếu sai 000 làm chó.
000: "..." Xin đừng lôi tôi vào thưa ký chủ!
Liên Kỳ ngoan ngoãn nghe theo lời của Vân Yến, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, "Vâng thưa chị."
Nhưng khi Liên Kỳ vừa ngửa mặt lên đã thấy Vân Yến đi mất rồi, chút gì đó trong lòng như được giải phóng, Liên Kỳ hơi cong mắt xanh, nở nụ cười không rõ ý nghĩa.
Vân Yến từ khe cửa nhìn vào, sóng lưng cảm thấy lạnh toát, chân cũng nhói nhói, có cảm giác đau đớn trở lại.
"Úi chà, bảo sao lại hiền hòa thế." Cô che miệng, cười một tiếng, ý cười không thể che hết phần lạnh lẽo chết chóc nơi đáy mắt.
Sau khi nhìn Liên Kỳ kĩ càng một chút rồi Vân Yến lại đi tìm giày để mang vào đôi chân sắp tàn phế này.
Bọn thiểu năng giai đoạn cuối kia cũng rất biết hại người, hại ở chân khiến cho người ta không đi được mới hài lòng.
May mắn là lúc nãy khi Liên Kỳ được đưa đến phòng trị thương của Liên gia, Vân Yến đã kịp thời thuyết phục Liên bố mẹ không hủy bỏ bữa tiệc này.
Cô đã tốn công mời nhiều người thú vị đến đây như thế, nếu mà cứ vậy mà hủy đi, cô sẽ buồn lắm đấy.
Với cả, lúc nãy tên kia vẫn chưa bỏ thuốc cô đã bị cô phát hiện rồi, lát nữa phải uống thuốc để cho bọn họ vui lòng mới được.
Chà, khách đến nhà, không trà cũng đấm mà.
Nghĩ vậy, Vân Yến liền đi chầm chậm tìm giày, lại đi chuẩn bị 'trà' cho 'khách'.
Buổi tiệc rồi cũng phải bắt đầu thôi.
Trà cũng pha rất nhanh mà nhỉ?
Khách cũng sẽ rất hài lòng đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...