Cửa sảnh bị mở ra, một người đàn ông bước vào, trịnh trọng nói với âm lượng vừa đủ lớn cho người phía trên nghe, "T đại nhân, tôi có việc muốn nói với ngài, là việc rất quan trọng."
Người phía trên nghe có người gọi tên mình thì hơi ngẩng đầu nhìn kẻ đang nói với mình, môi nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ: "Hạ đại thiếu gia, mời ngươi nói."
Hạ Viễn mỉm cười búng tay, ngay lập tức một nhóm khoảng năm huyết tộc cấp thấp liền đi vào, bọn chúng hiện còn đang giữ lấy một cô gái loài người đáng thương, khuôn mặt cô gái lại luôn thất thần như kẻ mất hồn.
Cô gái đó không ai khác ngoài Hạ Nhi, sau lần mà Vân Yến giết chết Hạ Duật trước mặt cô ta, Hạ Nhi đã bị trầm cảm nặng nề, muốn mở miệng nói chuyện cũng không được.
Hạ Nhi ngay cả việc ăn cơm cũng không vào, vì thế tuy chỉ mới chưa được mười ngày, Hạ Nhi đã gầy trơ xương, không còn là cô gái tràn đầy sức sống mãnh liệt như ngày trước nữa.
"Con người kìa? Tại sao lại đem con người vào đây?"
"Hình như là đứa con rơi của Hạ gia."
"Sao cô ta nhìn lạ vậy? Hạ nhị thiếu gia không phải lúc nào cũng kè kè bên cô ta à? Mà Hạ nhị thiếu gia đâu rồi?"
Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, cả sảnh dần dần trở nên ồn ào.
"Im miệng." Người phía trên hơi gằn giọng.
Lập tức cả sảnh liền im lặng, không ai dám mở miệng, bọn họ tuy cùng là huyết tộc nhưng cũng có rất nhiều trường hợp bị người phía trên kia giết.
Người phía trên kia, người được gọi là T đại nhân chính là --- Ám Huyết Tử Vương Tư Mã Ý.
Mọi người thường gọi hắn là T đại nhân, bởi vì người biết tên đầy đủ của hắn chỉ có vỏn vẹn mười huyết tộc thuần chủng.
Nói về sự tích của hắn thì rất dài, đại khái là sau khi chủ tàu đời trước tức là anh trai hắn qua đời, Ám Huyết Tử Vương Tư Mã Ý mới bắt đầu tiếp quản con tàu này.
Sau gần mười năm, hắn đã dùng chính sức mạnh của mình để thuần phục toàn bộ huyết tộc dưới trướng mình, và sở hữu được một đội quân huyết tộc vô cùng mạnh mẽ.
Vì thế, với sức mạnh và địa vị cao như vậy, trong giới huyết tộc, Ám Huyết Tử Vương Tư Mã Ý trở thành một kẻ khó lường, khi có lỡ gặp mặt hắn thì bất kì huyết tộc nào cũng phải cúi đầu đi đường vòng.
"Hạ đại thiếu gia đây đưa đứa con gái loài người đến đây làm gì?" \*Tư Mã Ý híp mắt nhìn, âm thanh mỏng nhẹ.
Hạ Viễn không nói gì chỉ vươn chân đạp vào người Hạ Nhi một phát thật mạnh bạo rồi nhìn Hạ Nhi như đang đợi cô ta nói gì đó.
Hạ Nhi dường như không biết đau là gì, như một con búp bê vô hồn mà nhìn lơ đãng lên trần nhà.
Đau thật.
Nhưng mà Hạ Duật, lúc ấy chứng kiến toàn cảnh anh bị giết chết thì còn đau hơn...!
'Nếu bọn dơi kia tìm đến cô, bảo họ là thợ săn của các người trở về rồi.'
Câu nói của Vân Yến lần đó vang lên trong đầu Hạ Nhi, âm thanh lạnh nhạt mang theo sự châm chọc khó tả.
Hạ Nhi thở gấp, hít thở thật sâu nhiều lần cũng không có ích gì, cảm giác rợn gáy lần đó một lần nữa trở lại.
Trong không khí dường như có một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của ai đó vươn ra bóp cổ của Hạ Nhi.
Hạ Nhi cố gắng phản kháng, lại bắt gặp khuôn mặt sát thần đó, con ngươi của Hạ Nhi co rút mạnh.
Là cô ta!
Người đã giết chết Hạ Duật!
'Nào, nói cho họ nghe đi, thợ săn đã trở về rồi, đã trở về rồi...'
Không, không, tôi không thể mở miệng được...!
Tôi không nói được mà!
Xin cô, làm ơn tha cho tôi.
'Nói đi, trước khi cổ của cô rời khỏi đầu, giống như Hạ Duật, chủ nhân của cô lần đó đó.'
Dứt câu, bàn tay đó lại bóp cổ Hạ Nhi càng mạnh hơn, khiến khuôn mặt cô ta tím tái như người chết.
'Nói đi!'
Giọng nói đó hét lên một tiếng.
Hạ Nhi bấy giờ không thể chịu nổi được nữa liền chấp thuận mà nghe theo lời của giọng nói đó, "Thợ săn trở về rồi! Thợ săn của các người trở về rồi!"
Nghe đến hai từ 'thợ săn' lập tức tất cả huyết tộc liền ồn ào náo loạn cả lên.
Nếu nói huyết tộc là kẻ thù của thợ săn thì thợ săn chính là khắc tinh của huyết tộc.
Số con người bị giết bởi huyết tộc rất nhiều, mà số huyết tộc bị thợ săn giết cũng không kém cạnh một chút nào.
Con người sợ hãi huyết tộc, huyết tộc sợ hãi thợ săn.
Cứ như một vòng tròn mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Nghe đến từ thợ săn, ngay cả Tư Mã Ý cũng cứng cả người nhìn chăm chăm vào Hạ Nhi như muốn đục khoét cơ thể cô ta thành từng lỗ.
"Thợ săn trở lại? Không phải thợ săn đã sớm biến mất từ mười chín năm trước rồi sao?"
"Thợ săn? Đang đùa ta à?"
"Mẹ nó, chắc chắn là cái con người kia là thợ săn."
"Sao có thể? Không phải T đại nhân bảo cô ta là người sói sao?"
Hàng ngàn nghi vấn được đặt ra, thắc mắc ngày càng tăng lên khiến cho huyết tộc không thể nào đứng im được.
Hạ Nhi nói xong thì liền co rúm cả người lại, miệng liên tục lầm bầm như kẻ thần kinh: "Thả tôi ra, làm ơn thả tôi ra khỏi đây đi, tôi đã nói theo những gì cô yêu cầu rồi mà, làm ơn, làm ơn..."
Hạ Viễn ngược lại không bất ngờ gì cả, hắn từ khi cho người đưa Hạ Nhi đến đây đã biết hết tất cả mọi chuyện.
Hạ Nhi từ lúc ở phòng hắn đã liên tục gặp ảo giác như vậy, mà cũng nhờ thế hắn mới biết được cô gái tên Du Sương kia thực chất là một thợ săn.
Thật là gian xảo đến mức khiến người ta cảm thấy hứng thú!
Vừa tay không đánh thắng một đám huyết tộc, lại còn đập Sở Tri một trận ra bã nữa, làm cho hắn thật sự vô cùng tò mò.
"Đưa cô ta ra đi." Hạ Viễn nhìn nhóm huyết tộc bảo vệ bên cạnh mình, nhàn nhạt ra lệnh.
Nhóm huyết tộc lập tức kéo Hạ Nhi ra ngoài không chút thương tiếc rồi thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi xử lý xong Hạ Nhi, Hạ Viễn liền vươn mắt lên nhìn Tư Mã Ý, môi cong lên thành một nụ cười nguy hiểm.
"Hạ đại thiếu gia, có phải là ngươi nên giải thích cho ta hay không?" Giọng nói của Tư Mã Ý vang lên bên tai Hạ Viễn đầy uy lực.
Không gian ồn ào lúc nãy đã biến thành một không gian tối đen như mực, không có một ai ngoài Hạ Viễn, cũng không có chút tiếng động nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, yên ắng đến mức đáng sợ.
Điều kì lạ là tuy không có ánh sáng lọt vào nhưng cả người Hạ Viễn lại phát sáng lạ thường trong màn đêm này.
"Tư Mã Ý đại nhân, ngài cũng thấy rồi đó, đứa con gái đó là Du Sương, chắc chắn nó chính là con gái của Du Từ." Hạ Viễn bình tĩnh giải thích, không thể hiện chút gì là sợ hãi.
"Vậy à?" Tư Mã Ý hỏi lại, mắt đảo quanh.
"Đúng vậy đại nhân." Hạ Viễn.
"Nghe bảo Hạ Duật thiếu gia đã chết nhỉ? Còn có Hạ Đông thiếu gia thì bất tỉnh nhân sự, nói đúng hơn là trở thành một cái xác không hồn, phải không? Hạ đại thiếu gia?"
Tư Mã Ý bỗng dưng xuất hiện trước mặt Hạ Viễn, đôi mắt màu đỏ nồng đậm ý mỉa mai cùng châm chọc.
Nam nhân trước mặt mặc một chiếc sơ mi màu trắng đơn giản, hai cúc áo trên cùng để hở, còn lại đều được đóng kín để lộ nửa ngực trên săn chắc quyến rũ, đôi chân dài của hắn mặc dù đã bị chiếc quần tây đen che phủ nhưng khi nhìn vào vẫn có thể cảm nhận được độ dài đẹp đẽ của nó.
Nhan sắc của hắn phải nói là cực kì yêu nghiệt đến mức nhan sắc của Hạ Viễn và Sở Tri gọp lại chắc chắn cũng không bằng nổi.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao thắng, đôi mắt đỏ như máu luôn mang theo sự khinh thường thế gian, giống như hắn là một vị thần lưu lạc chốn nhân gian, hoàn toàn không để ai vào mắt.
Mái tóc của Tư Mã Ý là một màu vàng kim sáng chói đặc biệt nhất trong tất cả các loại huyết tộc thuần chủng, mái tóc đó chứng minh rằng, Tư Mã Ý là người nhà Ám Huyết Tử Vương, dòng dõi huyết tộc cao quý tồn tại gần nghìn năm.
Làn da của Tư Mã Ý trắng trẻo như tiểu bạch kiểm, nhưng xung quanh lại tỏa ra một loại khí áp thấp khiến người ta không dám đến gần.
Nhan sắc này thật sự khiến người ta thèm muốn cực độ.
Sau một hồi quan sát người trước mặt, Hạ Viễn mới chịu biểu hiện một ít cảm xúc, như kinh ngạc, sau đó lại bất ngờ, cuối cùng lại là bình tĩnh.
"T đại nhân, lần đầu được gặp ngài." Hạ Viễn cúi người kính cẩn nói, sau đó lại ngẩng đầu cười nhạt, "À không, đúng hơn là lần đầu gặp mặt trực tiếp với ngài."
"Ồ?" Tư Mã Ý híp mắt nhìn Hạ Viễn.
Từ khi nào đứa con cả của ông già họ Hạ kia lại ngạo mạn như thế này?
Tìm ra một con nhỏ con của bọn thợ săn khiến cho thằng nhóc Hạ Viễn này tự đắc đến thế à?
Thật nông cạn đến buồn cười.
\*Tư Mã Ý: do tên đầy đủ của ổng dài quá nên author rút ngắn lại là Tư Mã Ý á.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...