Trong hầm ngục tối tăm bốc lên mùi hôi thối của xác chết của chuột và mùi ẩm mốc, mùi chất thải của nhiều loại côn trùng khác.
Nhìn kĩ sẽ thấy một thiếu niên bị trói cả hai tay hai chân bởi mấy sợi xích dài nặng trĩu, khuôn mặt lạnh lùng đến đánh sợ, cả người ốm một vòng, giống như người đã bị bỏ đói lâu ngày.
Ánh trăng từ ô cửa nhỏ chiếu vào làm tôn lên sự hận thù ác liệt của thiếu niên, một con thú hung dữ đang bị thương.
"Tỷ tỷ..."
Thiếu niên đó không ai khác ngoài Tạ Hiên, cậu hơi gục đầu xuống, miệng luôn lẩm bẩm nhưng, từ ngữ không rõ ràng nhưng nghe rõ nhất vẫn là hai từ 'tỷ tỷ'.
Giọng nói trầm trầm của cai ngục vang lên khắp hầm ngục, vừa khó nghe lại có chút ý nịnh bợ.
"Đại nhân, hôm nay hắn lại không chịu ăn cơm." Cai ngục cẩn thận nói với nữ nhân bên cạnh mình, ngoan ngoãn cúi đầu.
Tiêu Cẩm Nghi đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn Tạ Hiên phía trong đầy bực bội, mày đẹp hơi nhăn lại.
Rõ ràng là cô ta ngày nào cũng chuẩn bị cho cậu những bữa ăn đầy đủ dưỡng chất, ngon lành như thế.
Vậy mà cậu ta cứ như bị cô ta ngược đãi vậy!
Nhìn đến mấy vết hằn trên tay chân Tạ Hiên vì bị trói lâu ngày, Tiêu Cẩm Nghi không khỏi nhíu mày, cũng đã gần ba năm rồi mà tên này vẫn chưa chịu thỏa hiệp.
Tức chết cô ta!
Chỉ là cô ta cần máu của cậu thôi mà, có gì nghiêm trọng đến thế đâu?
"Ngươi lui ra trước đi." Tiêu Cẩm Nghi phất phất tay nói với cai ngục.
"Vâng." Cai ngục cúi người sau đó kính cẩn bước đi.
Tiếng bước chân vang bên tai ngày càng rõ ràng hơn, Tạ Hiên nheo nheo mắt nhìn Tiêu Cẩm Nghi, cười lạnh một tiếng.
Hôm nay cô ta lại đến để dạy đời cậu như mấy lần trước nữa à?
Ngu xuẩn hết biết.
"Cậu..."
"Cút." Tạ Hiên ngắt lời Tiêu Cẩm Nghi, âm thanh mang đậm ý ra lệnh.
Đôi mắt màu đen sâu thẳm liếc nhìn Tiêu Cẩm Nghi mang theo sát ý khiến cho cô ta hơi khó chịu.
"Tạ Hiên, cậu hãy nhớ rõ rằng mạng của cậu bây giờ là do ta giữ, mà tỷ tỷ của cậu cũng thế." Tiêu Cẩm Nghi lạnh nhạt đe dọa, ánh mắt chứa vài tia gian xảo.
"Cho ta gặp tỷ tỷ đi, ta sẽ thỏa hiệp." Tạ Hiên nghiêng nghiêng đầu, trào phúng nói.
"Tùy vào biểu hiện của cậu." Tiêu Cẩm Nghi lạnh mặt nói.
Tiêu Cẩm Nghi cô ta vốn không tìm được bằng chứng rằng Tạ Tuyết còn sống cho đến khi vô tình nhìn thấy con cương thi đang làm sóng làm gió ở khắp nơi.
Cô ta liền biết, Tạ Tuyết vẫn còn sống.
Vì thế cô ta mới phải giam giữ Tạ Hiên như thế này để chắc chắn cậu ta không biết gì về những thông tin bên ngoài.
Nếu cậu ta biết thì cậu ta sẽ quyết không giao cái thứ máu đó ra, mà sẽ kiên trì liên lạc với bên ngoài.
Thế thì kế hoạch của cô ta sẽ đổ sông đổ biển hết.
Nhưng cũng thật đáng tiếc.
Nếu như ngay từ đầu cậu ta chịu thỏa hiệp thì Tiêu Cẩm Nghi cô ta sẽ không dùng biện pháp tàn độc như thế này.
Thậm chí sẽ cho cậu ta làm việc dưới trướng của mình...!
Là cậu ta ngu ngốc, không trách cô ta được.
Tiêu Cẩm Nghi lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một viên đan nhỏ màu đỏ sẫm, sau đó chầm chậm đi vào trong ngục, tay bóp chặt lấy cằm của Tạ Hiên, ép cậu nuốt viên đan đó vào.
Tạ Hiên bị cô ta ép uống đến thở không nổi, liền phản kháng lại.
Nhưng thật tiếc, viên đan đã trôi xuống bụng cậu.
"Khụ...Khụ..."
"Ngươi cho ta ăn thứ gì!" Cậu rống lên, hai mắt toàn tơ máu.
"Mỗi đêm hai mươi mỗi tháng, ngươi sẽ cảm nhận được nỗi đau thống khổ linh hồn, mà nếu không uống thuốc giải thì sẽ dẫn đến chết." Tiêu Cẩm Nghi tốt bụng giải thích, khóe môi cong cong lên đầy đắc ý.
"Hừ, có chết thì ta cũng không giao dòng máu của ta cho một kẻ hạ tiện, giết cả sư phụ và sư tỷ của mình như ngươi!" Tạ Hiên mỉa mai, một bộ chết không sờn.
Tiêu Cẩm Nghi bị Tạ Hiên nhắc đến ký ức đen tối của mình liền không nén được tức giận, tay bắt đầu trở nên ngứa ngáy.
"Tạ Hiên, việc này là do cậu tự chuốc lấy." Tiêu Cẩm Nghi lạnh lẽo lên tiếng.
...!
Khi đánh xong đã là một canh giờ sau, Tạ Hiên bất lực ngã xuống, cả người toàn là vết thương, máu loang lổ cả quần áo.
"Ta khuyên ngươi nên lựa lời mà nói với ta." Tiêu Cẩm Nghi hướng ánh mắt toàn sát ý đến thiếu niên đang gục trên mặt đất, ác liệt nói.
Sau đó Tiêu Cẩm Nghi liền bỏ đi, bởi vì cô ta sợ ở nếu cùng với Tạ Hiên lâu thêm chút nữa thì cô ta sẽ không nhịn được mà giết cậu mất.
Dòng máu của Tạ Hiên quan trọng hơn cả tính mạng của cậu nhiều, nhưng cậu ta phải sống thì máu mới có tác dụng.
Tiếng bước chân nhẹ dần rồi biến mất, Tạ Hiên bấy giờ mới khó khăn chống tay ngồi dậy, dây xích kêu loảng xoảng.
Đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng vô định, miệng lại tiếp tục lẩm bẩm.
Tỷ tỷ, ta thật nhớ tỷ.
Nếu như lúc ấy, ta thuyết phục tỷ không đi cùng Tiêu Cẩm Nghi thì có phải bây giờ mọi chuyện sẽ không ra nông nổi này không?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thành A Yết.
Vân Yến sau khi đại chiến với cả huyết rãnh thì liền chạy sang thành ở tu chân giới khác tiếp tục phá phách.
"Khả Nghi, lấy cho ta..." Vân Yến đang nói chuyện cùng Khả Nghi thì bị một vật thể lạ ôm lấy mình.
Thiếu nữ hai mắt đỏ hoe lên, nhìn Vân Yến như nhìn người bạn cũ, y phục trên người hơi xộc xệch.
"Tạ Tuyết! Ngươi đúng thực là Tạ Tuyết rồi!" Thiếu nữ nấc nghẹn nói.
Người đi đường thấy cảnh cương thi đại nhân bị một nữ nhân đè lên liền đi đường vòng, không dám ở gần hai người.
Ai biết đâu được, cương thi đại nhân bị người ta đè nên tức giận giết người bên cạnh?
Né ra cho chắc vậy.
"Ai là Tạ Tuyết, bổn cương thi chinh chiến mấy trăm năm rồi vẫn chưa nghe ai gọi ta là Tạ Tuyết." Vân Yến liệt khuôn mặt nói dối.
"A...Vậy sao?" Thiếu nữ sững người, tay gãi gãi đầu.
Con nhóc Linh Du này vẫn chưa hết ngu à? Sao trên đời lại có một kẻ như Linh Du được nhỉ?
"Không, đùa đó." Cô đẩy Linh Du ra khỏi người mình.
"Vậy ngươi thật sự là Tạ Tuyết rồi!" Linh Du vui mừng tiếp tục đè lên người cô vui vẻ nói.
An Tư: "..." Có chút giống mấy kẻ thiểu năng.
Khả Nghi: "..." Đồng ý với ý kiến của An Tư.
Vân Yến đen mặt, con nhóc này vẫn ngu ngốc như vậy, đập chết nó có được không?
Linh Du bắt đầu kể chuyện, nhưng vẫn không chịu rời khỏi người cô, cứ tiếp tục đè cô ra ở giữa đường.
"Ngươi có biết, Hiên Hiên đã bị Tiêu Cẩm Nghi và cái tên Phó Khinh đó bắt giam ở ngục hay không?"
"Ta vì muốn cứu Hiên Hiên mà gần ba năm trời đi tìm ngươi, nghe tin mọi người bảo con cương thi đã đại náo cả tu chân giới gần đây có tên là Tạ Tuyết nên ta đã đi tìm..."
"@$%&@$@\#..."
Vân Yến kiên nhẫn nghe lời của Linh Du nói, đại khái là Tạ Hiên đã bị nam nữ chính bắt đi bởi vì dòng máu quý trong người hắn nên Linh Du mới chạy đi tìm cô giúp đỡ, nhưng tìm mãi không, đột nhiên hôm nay đi dạo phố thì thấy cô.
Linh Du nghĩ tìm được cô, thì có thể cứu được Tạ Hiên rồi.
Nhắc đến Tạ Hiên, cô mới nhớ về nguyện vọng của nguyên chủ có liên quan đến cậu ta nhỉ.
Dạo này đúng là có chút bận, nên cô mới quên mất việc của Tạ Hiên.
Nhưng không biết hào quang nam nữ chính bây giờ thế nào rồi, thật mong chờ nha!
Lam y nam nhân đứng yên một chỗ nhìn hai nữ nhân đối diện, mày kiếm môi mỏng, cả thân thoát ra một cỗ tiên khí cùng đạm bạc kì lạ.
Mái tóc đen được buộc ngay ngắn, ánh mắt không chút dao động nhìn Linh Du đang đè lên người Vân Yến.
"Cương thi, thả người vô tội ra." Âm thanh lạnh nhạt mang theo uy áp vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...