Thời điểm con chim đậu xuống vai, sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly có chút thay đổi.
Cái đồ chim ngu ngốc này, làm chuyện xấu còn chạy tới chỗ ta, muốn nói cho người khác biết ngươi là chim của ta à?
Ngươi nên bay đi!
Để đám đệ tử miệng lưỡi dơ bẩn này nhận lấy trừng phạt, chuốc lấy thiệt thòi mới phải đạo.
Nhưng con chim xám nhỏ này nào có ý định chạy, đôi mắt bé tí như hai hạt đậu xanh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Ly.
Từ trong ánh mắt ấy, nàng đọc được suy nghĩ của nó.
Con chim chết tiệt này rõ ràng là đang đợi nàng khen ngợi.
Bên kia, tên đệ tử vẫn còn đang bụm mặt cúi đầu kêu đau, trên tay toàn là máu, còn những người xung quanh đều sợ ngây ra.
Trong nháy mắt, Bách Lý Diêm Khể nhìn sang chim nhỏ, phản ứng đầu tiên của hắn là liệu nó có làm bị thương sư thúc hay không.
Về phần đương sự, Nguyễn Tiểu Ly lãnh đạm vươn tay ra, chim nhỏ nhanh chóng bay đến lòng bàn tay.
Nàng trực tiếp thu nó vào trong tay áo, dùng ống tay áo rộng lớn giấu đi con chim nhỏ bất lương.
Đệ tử bị mổ thủng mặt nhìn thấy một màn này, lập tức vừa bụm mặt vừa hung ác nói: “Ngươi cho rằng ngươi giấu nó thì mọi người sẽ không nhìn thấy sao? Nữ nhân ác độc này, ngươi lại dám nuôi một con chim hung tàn như vậy ở Vân Tiên Tông!”
“Hỗn xược!”
Không đợi Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện, Bách Lý Diêm Khể đã mở miệng trước.
Uy áp của tiếng quát tức khắc dọa sợ đệ tử kia.
Tên đệ tử rõ ràng rất sợ Bách Lý Diêm Khể.
Hắn nuốt nước bọt, run run rẩy rẩy tố cáo: “Sư… huynh, huynh hãy đến phân xử… Chim của nữ nhân này làm bị thương mặt của ta.
Nếu không giết chết con chim đó thì đau đớn hôm nay của ta phải chịu oan uổng rồi.”
Những đệ tử khác không dám hé răng nói tiếng nào, yên lặng đứng phía sau.
Bách Lý Diêm Khể nhìn khuôn mặt máu chảy đầm đìa của tên đệ tử, chỉ cảm thấy buồn cười, vặn ngược: “Luôn mồm gọi là nữ nhân kia, ngươi đối đãi với sư thúc như vậy sao? Sư thúc là trưởng bối, lúc nãy ngươi bôi nhọ sư thúc thế nào? Ngay cả một con chim còn hiểu lý lẽ hơn ngươi.
Trong tiên môn cho phép nuôi dưỡng chim để bảo vệ, là ngươi bất kính với sư thúc trước, con chim tấn công ngươi cũng là điều hợp lý mà thôi.”
Phế vật Nguyễn sư thúc, đây là xưng hô mà một tiểu bối có thể gọi sư thúc sao?
Đuôi mắt Bách Lý Diêm Khể hơi hạ xuống, kể cả khi không có cái mổ của con chim kia thì hắn cũng sẽ không buông tha tên đệ tử này.
Đường đường là tiên môn, chứa chấp một đệ tử như vậy quả thực chính là sỉ nhục.
Tên đệ tử bị nói đến không thể phản bác, hắn đích xác vừa mới lớn tiếng gọi Nguyễn Ly là phế vật.
Nhưng hắn không phục, chuyện Nguyễn Ly là phế vật tất cả mọi người đều biết, dựa vào cái gì không cho người ta nói? Hơn nữa, không phải chỉ có một mình hắn gọi như vậy.
Tên đệ tử kia còn muốn tiếp tục giảo biện, nhưng khi ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt bất thiện của Bách Lý Diêm Khể, tất cả lời định nói đều bị tắc lại.
Hắn lập tức cúi đầu không dám hó hé.
Đệ tử kia không nói, không có nghĩa Bách Lý Diêm Khể sẽ bỏ qua như vậy.
“Ngươi tên gì?”
“Tôn… Tôn… ”
“Được rồi, Tôn.
Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi phải chép môn quy một trăm lần, chép hết một trăm ngày mới thôi.
Hôm nay, sau khi chép xong thì đi giới đường nhận một trăm roi đi.” Bách Lý Diêm Khể trực tiếp hạ lệnh.
Từ khi trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, Bách Lý Diêm Khể đã bắt đầu chưởng quản hình phạt trong tông môn nên hắn đương nhiên có tư cách để ra lệnh.
Sắc mặt của Tôn trong nháy mắt liền cứng đờ, đứng chôn chân bất động.
Tiêu đời rồi, hắn đã bị sư huynh phạt.
Nếu chuyện này bị truyền ra, con đường tu tiên của hắn say này nhất định sẽ không suôn sẻ, làm gì còn có tiên sư tốt nào chịu thu hắn làm độ đệ nữa chứ?
Bạch y tiên tử đứng im lặng một bên từ nãy giờ thấy sự tình đã được giải quyết xong, không nói không rằng xoay người rời đi.
Bách Lý Diêm Khể nhanh chân đuổi kịp.
Hắn cũng không biết mình đi theo sư thúc làm gì, dù sao cũng là muốn theo chân.
Hơn nữa, hắn không thể để sư thúc đi một mình, sẽ bị bắt nạt!
Đi đến đoạn đường vắng, Bách Lý Diêm Khể khẽ hỏi: “Đây là con chim sư thúc muốn tìm phải không?”
“Ừ.”
“Chim của sư thúc được bắt ở đâu vậy? Loài chim có linh tính như vậy, đệ tử cũng muốn nuôi một con.” Bách Lý Diêm Khể đứng bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện.
Tính cách của sư thúc hơi lạnh lùng, dường như không thích nói chuyện cho lắm.
Nguyễn Tiểu Ly vừa đi vừa lấy con chim vẫn nằm trong tay áo ra, liếc mắt ghét bỏ, nhẹ nhàng nói: “Nó tự bay tới.”
Bách Lý Diêm Khể:...?
Tự bay tới?
Nguyễn Tiểu Ly không có nói dối, con chim này thật sự là tự bay tới, cứ vậy mà đậu lên người nguyên chủ.
Hơn nữa, con chim nhỏ này trông vậy mà rất khát máu.
Nó chính xác là một con chim hai mặt, mặt kia của nó cực thích máu tươi, vả lại tiếng kêu cũng khó nghe vô cùng.
“Sư thúc, bây giờ người muốn đi đâu? Đệ tử hộ tống người.”
Gần đây tiên môn xảy ra vụ án đệ tử bị giết hại, hung thủ nhất định là người trong tiên môn.
Bách Lý Diêm Khể có chút lo lắng cho sự an toàn của sư thúc.
Pháp lực của sư thúc… Bách Lý Diêm Khể đắn đo chuyện có nên điều một vài đệ tử đến bảo vệ sư thúc hay không.
Nhưng làm vậy hình như sẽ tổn hại tôn nghiêm của sư thúc.
Lỡ như những đệ tử đó tri nhân tri diện bất tri tâm, cũng mạo phạm sư thúc giống tên Tôn lúc nãy thì càng không ổn, hắn cũng không thể tốt quá hóa lốp.
Sau một hồi cân nhắc, Bách Lý Diêm Khể cảm thấy hắn nên chú ý đến phía sư thúc nhiều hơn trong lúc tra án, âm thầm bảo hộ người.
Là một người thuộc phái hành động, nếu đã quyết định chú ý, Bách Lý Diêm Khể nhất định sẽ quan tâm sư thúc thật tốt.
Thật ra, hiện tại Nguyễn Tiểu Ly rất muốn trở về tiểu viện của mình để ngủ hay tưới hoa bón cỏ gì đó cho mình thoải mái.
Nhưng vì mục tiêu tiếp cận nam chính, trở thành người trong trận doanh của nam chính, nàng vẫn phải ở chung với Bách Lí Diêm Khể nhiều hơn mới được.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta muốn xuống núi một chuyến.”
Xuống núi?
Đệ tử muốn xuống núi đều phải xin phép, nhưng với thân phận của sư thúc thì có thể tự do ra vào sơn môn.
Đương nhiên Bách Lý Diêm Khể cũng có thể.
“Đường núi xa xôi, nếu sư thúc muốn thứ gì, chi bằng để sư điệt đi mua cho người.” Bách Lý Diêm Khể đề nghị.
Thân thể sư thúc mảnh khảnh, mà việc đi xa lại rất mệt nhọc.
Nguyễn Tiểu Ly: “Không cần, ta cũng không biết mua gì, chỉ là muốn vừa đi vừa xem một chút.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ bất tri bất giác đã đến gần cổng sơn môn.
Nguyễn Tiểu Ly đi thẳng ra ngoài, Bách Lý Diêm Khể tức tốc theo sau: “Sư thúc, đệ tử đi với người, đệ tử cũng có thể giúp sư thúc khuân đồ trên đường về.”
Nguyễn Tiểu Ly không trả lời, nhưng trong lòng có hơi ghét bỏ: Nam chính thật dính người.
Tỏ ra lạnh lùng một chút hắn đã lập tức đi theo.
Nàng bất chợt nghĩ đến mấy bộ tiểu thuyết nam tần mình từng đọc trong những năm đó, nam chính của tiểu thuyết tu tiên đều có hứng thú với mỹ nhân băng lãnh, kết quả là bây giờ nàng dính phải cái tên này...
Âm thanh hừ lạnh của Tiểu Ác truyền đến: “Nguyễn Tiểu Ly, cô đen tối.
Hắn không có hứng thú với cô đâu, nhưng dính người thì có chút.
Hình tượng của nam chính trong thế giới này dường như hơi sai sai.”
Có điều, nam chính theo đuôi như vậy, còn không phải là điều nàng muốn sao?
Đường núi tuy xa, nhưng tốc độ của hai người đều không chậm, rất nhanh đã đến thị trấn dưới chân núi.
Bởi vì Vân Tiên Tông ở đây, nên tuy rằng nơi này hẻo lánh nhưng độ phồn hoa của nó có thể sánh ngang với đế đô.
Trên đường, người đến người đi tấp nập, vẻ mặt mỗi người đều mang theo ý cười.
Sinh ra dưới chân tiên môn, đây là phúc phận mà đời trước bọn họ đã tu luyện được.
Nguyễn Tiểu Ly lượn một vòng, mua một ít thức ăn cho chim, thêm vài xấp vải thuần màu.
Nàng không chút khách khí mà để Bách Lý Diêm Khể cầm hết.
Dạo thêm vòng nữa, nàng còn mua một ít đồ ăn vặt.
Bách Lý Diêm Khể chứng kiến toàn bộ quá trình, lại lần nữa đổi mới nhận thức về sư thúc.
Sư thúc vậy mà không tích cốc.
Nghe nói sư thúc đã từng là người có thiên phú tu tiên ngàn năm khó gặp, nhưng ở thời điểm sắp đột phá thì đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, từ đó kinh mạch bị tổn thương không còn có thể đạt tới đỉnh phong nữa, kỳ tích là tiên thân không bị hủy hoại.
Sư thúc sẽ không già đi, tuy tiên thân vẫn còn nhưng tu vi lại mất hết.
Nếu có tiên thân, hầu hết tiên nhân đều sẽ chọn tích cốc.
Sư thúc thế nhưng không tích cốc mà còn thích đồ ăn vặt của nhân gian.
Người thật sự là không giống với các nữ tử khác.
Nguyễn Tiểu Ly thấy Bách Lý Diêm Khể nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt trong tay nàng đến xuất thần, bèn nhẹ giọng hỏi: “Ta cũng mua cho ngươi một túi?”
Hắn cũng muốn ăn sao?
Thân là trưởng bối của người ta, hay là nàng nên mua thêm cho hắn một túi đồ ăn vặt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...