Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

"Đi nhanh, bớt day dưa đi." Khuynh Diễm phất tay đuổi ruồi.

Bọn mi nói nhiều như thế, không mệt sao?

Thêm nhiều kịch làm gì, có ai cho cát\-xê chắc?

"Cô... Sở Khuynh Diễm, cô đừng khinh người quá đáng!" Nữ sinh tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo cả lên, mắt đỏ trừng lớn.

"Mặt không được xinh đẹp thì cố vui tươi một chút, nhăn nhó như thế sẽ gây mất mỹ quan công cộng." Khuynh Diễm nhoẻn miệng chân thành góp ý.

Phụt...

Học sinh trong lớp sắp không nhịn cười được nữa rồi, sao trước giờ bọn họ không nhận ra vị tiểu thư ít nói này lại có thể làm người ta nghẹn họng như thế chứ?

Đối diện với ánh nhìn giễu cợt cùng tiếng cười chế nhạo của bạn học, nữ sinh nghẹn đến mắt đỏ bừng, quát to: "Cười cái gì mà cười? Các người câm miệng hết đi!"


"Thầy còn ở đây đấy, la hét không tôn sự trọng đạo gì cả, chậc chậc... Thầy xem, thế này không tốt lắm ạ!" Câu cuối cùng Khuynh Diễm cực kỳ ngoan ngoãn báo cáo.

Giáo viên cũng hơi tức giận, ông làm giáo viên đã nhiều năm, chỉ cần liếc mắt liền biết học sinh bên dưới đang làm gì, hai nữ sinh có nói chuyện riêng hay không ông hoàn toàn rõ.

Lớp học phú nhị đại này vốn chẳng có mấy ai nghe giảng, nhưng học sinh không nghe giảng là thiệt thòi của bọn họ, chỉ cần họ không cố ý gây sự, thì ông cũng không truy cứu.

Nhưng nếu có một học sinh khác than phiền, lại là người đặc biệt được cổ đông chiếu cố như Khuynh Diễm, thì bắt buộc phải phạt một chút.

Nói chuyện trong giờ học bị mời ra ngoài cũng không phải hình phạt nặng nề gì, hai nữ sinh này còn ồn ào la hét, chính là công khai tát thẳng vào mặt giáo viên ông!

"Các em muốn tự đi ra ngoài, hay muốn tôi đích thân mời các em ra ngoài?" Giọng nói cứng rắn của giáo viên ẩn ẩn tức giận.

"Các cậu là muốn chủ nhiệm giáo dục đến mời, hay là hiệu trưởng đến mời?" Khuynh Diễm không mặn không nhạt tiếp lời.

Giáo viên giật giật khóe môi: "..." Con bé này muốn chơi câu đối với ông đấy à?

Đám học sinh: "..." Uy hiếp! Đây rõ ràng là uy hiếp!

Hai nữ sinh giận đến đôi mắt đỏ ngầu, giậm chân đùng đùng ra ngoài lớp chịu phạt, trước khi đi còn lớn tiếng cảnh cáo: "Sở Khuynh Diễm, cô chờ đó cho tôi!"

Khuynh Diễm nghiêm túc vênh khuôn mặt nhỏ: "Không chờ!"

Nữ sinh suýt phun ra một búng máu.

Khuynh Diễm nói không chờ, là thật sự không chờ.

Hai nữ sinh vừa chịu phạt xong, còn chưa kịp nuốt xuống cơn giận, loa thông báo đã mời bọn họ đến văn phòng uống trà.




Văn phòng.

Hiệu trường nghiêm nghị, chủ nhiệm giáo dục tức giận, giáo viên chủ nhiệm cau mày lắc đầu, hai nữ sinh bước vào liền thấy tràng cảnh dọa người như thế, mi tâm lập tức giật giật, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.

Bọn họ im lặng ngồi xuống ghế, nhưng mọi người lại chẳng ai nói gì, dường như là đang chờ đợi.

Căng thẳng thấp thỏm kéo dài gần nửa giờ đồng hồ thì phụ huynh của hai nữ sinh lần lượt xuất hiện.

Nhìn thấy cha mẹ mình, đáy lòng bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua chỉ là nói chuyện riêng trong giờ học, bọn họ không làm sai, Sở Khuynh Diễm còn có thể náo ra gì sao?

"Hiệu trưởng, ông mời chúng tôi đến là có việc sao?" Phụ huynh A chưa ngồi vào ghế đã hướng tới hỏi hiệu trưởng.

"Tôi vừa nghe hiệu trưởng gọi liền vội vàng thu xếp công việc đến đây, chẳng hay là chuyện quan trọng gì có thể khiến ngài bận tâm?" Phụ huynh B bình tĩnh hỏi han, nhưng giọng không giấu được lo lắng.

Phải biết rằng vị hiệu trưởng trường quý tộc này không dễ gặp mặt, ông ta là hiệu trưởng, nhưng đồng thời cũng kiêm cả chức trợ lý chủ tịch tập đoàn Bùi thị.

Đừng nghe hai chữ trợ lý mà xem thường, ông ta chính là cánh tay đắc lực của Bùi tổng, gặp ông ta là gián tiếp gặp Bùi tổng. Có ai lại không muốn móc nối quan hệ với vị kia?


Sở thị và Bùi thị là hai thế lực lớn trên thương giới, chia nhau nuốt trọn thị trường, người trong vòng tròn vừa ghen ghét lại vừa hận không thể dán vào.

Mà kì lạ là Sở thị và Bùi thị chưa từng đấu đá nhau, không ai rõ quan hệ của bọn họ, nghe nói là bạn thời đại học, cũng có lời đồn ân oán tình thù, nhưng tất cả đều là bát quái không chứng cứ.

Hai ông lớn này không đấu đá cũng không hỗ trợ nhau, nhưng có một quy định bất thành văn, đắc tội Sở thị là đắc tội Bùi thị, đắc tội Bùi thị là đắc tội Sở thị, tóm lại chính là không còn cơ hội lăn lộn trong vòng tròn này nữa.

Kinh hãi như thế, hiệu trưởng kiêm trợ lí Bùi tổng cho mời, bọn họ dám không đến sao?

"Hôm nay mời các vị phụ huynh đến đây, là có chuyện liên quan đến con các vị." Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn qua một giáo viên, nói: "Mời bạn học kia đến đây!"

Mấy phụ huynh liếc mắt nhìn con mình thăm dò, rốt cuộc đứa con quý hóa này của bọn họ gây ra cái họa gì?

Mà hai nữ sinh kia cũng hoàn toàn mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui