Xuyên Nhanh Kí Chủ Là Đồ Tham Ăn
" Quản gia, ông mau mang bàn phím tới đây.
Quân Thanh Phong ông hôm nay ăn phải gan hùm mật gấu đúng không? Còn dám cả gan đe dọa con dâu tương lai của tôi.
Lỡ con bé bị ông dọa cho sợ quá mà chạy mất thì sao hả? Phạt ông vừa quỳ trên bàn phím vừa viết bản tự kiểm điểm.
Tối nay ông cút ra ngoài mà ngủ."
Quân lão gia nghe lão bà gọi tên đầy đủ của mình thì có chút muốn khóc.
Ôi Quân lão gia ra đường làm cá mập về nhà làm cá con mà.
Đường đường là thủ trưởng mà giờ lại bị phạt quỳ bàn phím viết bản tự kiểm điểm, nếu như cấp dưới của ông mà biết thì còn đâu là Quân quyền nữa cơ chứ!
Nhưng ông cũng chả quan tâm chút xíu mặt mũi đó.
Quân lão gia liền ôm lấy ngang hông của Quân phu nhân tỏ ra đáng thương và vô tội cầu xin lão bà:
“Lão bà à! Bà có thể phạt tôi quỳ viết bản tự kiểm điểm hay gì cũng được.
Nhưng đừng có động một chút là đuổi tôi khỏi phòng được không? Không có bà tôi biết phải làm sao bây giờ”
Quân phu nhân là người dễ giận cũng dễ quên.
Bà ấy đắn đo suy nghĩ một lát cảm thấy thiếu lão chồng ngủ bên cạnh bà cũng không quen nên miễn cưỡng rút lại hình phạt này vậy:
“Được không đuổi ông ra khỏi phòng ngủ nữa.
Nhưng ông phải quỳ ở đây viết bản tự kiểm điểm cho tôi.
Nếu như sau này ông còn dám ăn hiếp con dâu của tôi nữa thì ông coi chừng tôi đó”
Nói xong Quân phu nhân ném cho Quân lão gia một ánh mắt tức giận rồi quay lưng đi.
Quân lão gia thấy mục đích của mình đã đạt được liền vô cùng vui vẻ vừa quỳ vừa viết bản tự kiểm điểm.
Quân lão gia bên này bị Quân phu nhân chỉnh tới thảm thì bên Quân Thiên tình hình cũng không khá hơn là bao cả.
Tử Du vẫn ghi thù chuyện lúc nãy anh cười nhạo cô.
Nên từ lúc rời khỏi Quân gia Tử Du trực tiếp xem Quân Thiên thành người vô hình luôn.
Dù Quân Thiên có cố gắng bắt chuyện và làm hòa thì cũng bị Tử Du cho ăn những cú bơ đẹp mặt và vô cùng cực phẩm.
Quân Thiên đang lái xe nên cũng hết cách cũng chỉ đành tập trung lái xe.
Sau đó đi tới một đoạn đường vắng anh liền dừng xe lại bấm chốt khóa cửa rồi vươn tới chống tay lên ghế chỗ Tử Du ngồi.
Khi hai người mặt đối mặt Quân Thiên mới dịu dàng lên tiếng:
“Du Du à , anh sai rồi em đừng có giận mà.
Em mà còn như thế nữa anh thực sự sẽ không nhịn được nữa đâu”
Tử Du đang tức giận nghe thấy câu nói phía sau của Quân Thiên thì liền trực tiếp phát tiết hết lửa giận trong lòng.
Cô dường như cảm thấy một cô uất ức trong lòng nước mặt cứ thế lăn dài trên dùng tay đánh vào người Quân Thiên vừa quát:
" Không nhịn được ?Anh chán em rồi đúng không ? Chia tay thì chia tay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một lần nào những cả"
Tử Du dường như vỡ òa trong sự đau khổ cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn lại những giọt nước mắt uất hận lăn dài trên má được.
Cô không ngờ kết quả cho sự mở lòng của cô lại là một kết quả này.
Tử Du muốn đẩy Quân Thiên ra để rời đi nhưng cánh tay và cơ thể anh vẫn chẳng có chút xê xịch nào cả.
Quân Thiên không những không buông tay ra mà còn ôm chặt lấy cô.
Sau đó anh trao cho cô.một cái hôn thật sâu để cô bình ổn lại tâm trạng.
Lúc đầu Tử Du phản kháng rất mạnh mẽ sau đó cô mặc kệ cho Quân Thiên muốn làm gì thì làm.
Quân Thiên thấy cô đã bình tĩnh lại mới ép cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi lên tiếng:
“Du Du em binh tĩnh lại đi.
Anh yêu em còn hơn cả bản thân anh, làm sao anh có thể bỏ em được? Em phải nghe anh nói hết đã chứ.
Anh nói là anh sẽ không nhịn được mà còng tay em lại với tay của anh rồi ném chìa khóa đi.
Để có thể khóa em lại vĩnh viễn nhốt em ở bên cạnh anh mà thôi”
Tử Du nghe xong không có đáp lại cô cứ thế gục mặt vào lòng của Quân Thiên mà òa khóc trút hết mọi những tâm trạng không vui.
Hành động lúc nãy của cô cũng không phải là ghen tuông vô cớ gì cả.
Mà do trước đây Tử Du bị phản bội quá nhiều lần nên đối với mọi thứ xung quanh cô đều vô cùng nhạy bén và phòng bị một cách thái quá.
Đơn giản là để tránh lại tạo cho người khác cơ hội có thể ảnh hưởng tới tâm trạng cũng như có cơ hội làm tổn thương cô mà thôi.
Quân Thiên cũng chỉ im lặng vuốt ve những lọn tóc dài đen óng ả của Tử Du để an ủi cô.
Thỉnh thoảng còn vỗ nhẹ nhẹ vào lưng của Tử Du để cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Tử Du ôm lấy Quân Thiên khóc một lúc lâu sau đó vì mệt mà ngủ thiếp đi.
Quân Thiên chỉnh lại tư thế và ngả ghế cho nó hơi ngửa ra phía sau một chút để Tử Du có thể ngủ một cách thoải mái nhất.
Vì sợ cô bị cảm lạnh anh còn chu đáo cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra nhẹ nhàng đắp lên người cho Tử Du giữ ấm sau đó mới bắt đâu lái xe về nhà.
Khung cảnh bên ngoài lúc nãy còn nắng nhẹ bây giờ lại bỗng dưng xuất hiện vô số bông hoa tuyết từ trên trời chao liệng rồi rơi xuống mặt đất.
Những bông hoa tuyết kia vô cùng lạnh lẽo những không khí giữa Tử Du và Quân Thiên lúc này lại hài hòa tới vô cùng.
Ngọn lửa tình yêu của hai người bốc cháy vô cùng rực rỡ và mạnh mẽ.
Những bông hoa tuyết kia dường như cũng bị sự ấm áp của hai người làm tan chảy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...