Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát thì cơ thể cũng đã dần hồi phục, cô muốn thua dọn chén đứa nhưng Quân Thiên không đồng ý, anh tranh lấy chén đũa đi vào bếp rửa.
Trước khi đem đồ đi rửa Quân Thiên kéo Tử Du ra chiếc ghế sô pha, rồi cầm lấy điều khiển đưa cho cô.
Sau đó anh còn chuẩn thêm cả hoa qua và một áo loại hạt khô để làm đồ ăn vặt cho cô, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho cô xong anh mới yên tâm quay lại bếp rửa chén đũa.
Tử Du vốn dĩ đã rất lười biếng, thế nên dưới sự chăm sóc và phục một cách chu đáo của anh, cô cũng vô cùng hưởng thủ.
Còn rất đắc ý gật gật đầu tự nói với bản thân:
“Haiz cuộc đời này thật tốt biết bao, nếu như mỗi ngày chỉ cần ngồi hưởng thụ chứ!”
Nói đến đây cô mới nhớ là mình trước kia đã mua một cái siêu thị mà lần trước mình mua, thế là cô quyết định không làm cảnh sát nữa mà chuyển sang kinh danh, sau đó làm tiểu phú bà ăn rồi đếm tiền chờ chết.
Nói là làm Tử Du bắt đầu viết đơn xin từ chức, rồi nhân lúc Quân Thiên còn chưa rửa chén đũa xong, thì Tử Du của chúng ta liền thay một bộ đồ khác lấy thêm một số vật dụng cần thiết và lấy thêm thẻ cảnh sát đi đến sở cảnh sát nộp đơn từ chức.
Quân Thiên trong lúc rửa bát còn tưởng tượng đến tương lại hạnh phúc của hai người, nào ngờ đâu đến chuyện Tử Du đã chuồn mất.
Nhưng lúc anh dịp dẹp kệ bếp gọn gàng sạch sẽ đi ra, thì vẫn nghe tiếng tivi nhưng không thấy cô ở đâu cả.
Cứ nghĩ chắc là cô ở trong phòng ngủ, có điều lúc lên phòng anh lại không thấy cô ở đây luôn.
Lúc anh đang định gọi cho cô thì điện thoại lại reo lên.
“Báo cáo sếp ở phòng giam có một nghi phạm làm loạn, hắn ta đang khống chế một cô gái tới báo án.
Hắn chỉ đích danh anh tới bàn bạc điều kiện.”
Quân Thiên tạm gác lại chuyện tìm Tử Du, anh nhanh chóng lại xe tới sở cảnh sát.
Mọi người trong sở cảnh sát đều cố gắng, để đảm bảo an toàn cho con tin.Và trùng hợp thay, con tin mà tên nghi phạm kia bắt lại là Tử Du.
Tử Du đang muốn nhanh chóng chuồn êm, lại vô tình bị bắt không những vậy còn bị uy hiếp.
Sau khi đứng hình mất năm giây cô ngờ vực hỏi hệ thống:
“Hệ thống rách nát! Thống sắt vụn.”
Hệ thống trong không gian đang lười biếng ngủ gà ngủ gật, thế là lại có lần thứ n bị Tử Du làm giật mình.
Ôi, nó sợ hãi các thứ, trái tim của nó đã ngừng đập và mém chút nữa là bổn hệ thống thăng thiên rồi.
Nó chật vật bỏ dậy từ dưới đất, sau đó thì giống như những lần bị Tử Du uy hiếp mà e dè đáp lại:
“Hết cả hồn à! Kí chủ, làm ơn lần sau người có thể kêu nhỏ nhỏ xíu được không, bổn hệ thống không có điếc! Người kêu bổn hệ thống có gì không?”
Tử Du nhìn cánh tay tên cướp đang cầm con dao rọc giấy, run rẩy dí sát vào động mạch cổ của mình.
Sau đó nghi ngờ nhân sinh bèn hỏi hệ thống:
“Thống rách nát ơi! Hình như tên này hắn đang uy hiếp ta đúng không?”
Hệ thống nó rất bất lực và vô cùng bất lực.
Sau đó, nó mới nhìn hoàn cảnh của Tử Du qua màn hình máy tính trong không gian.
Sau khi thấy thì nó âm thầm nuốt một ngụm không khí lớn, lo lắng thay cho Tử Du mà lên tiếng:
“Hắn đang uy hiếp đến tính mạng của người đó, kí chủ à!”
Mọi người trong sở cảnh sát đang không biết nên giải cứu con tin như thế nào, thì bỗng dưng “rầm”, tên nghi phạm vạm vỡ vừa nãy mạnh mẽ uy hiếp con tin, đã nằm bất tỉnh trên đất lạnh, dưới cái nhìn ngơ ngác và nghi ngờ của mọi người.
Tử Du nghe hệ thống xác nhận xong, liền không để ai phản ứng mà linh hoạt vật tên này ngã ngửa ra đất.
Thấy hắn bất tỉnh ngay tại chỗ, Tử Du liền nghĩ cái tên biếи ŧɦái này, lúc nãy lại dám cầm dao rọc giấy uy hiếp cô, thế là cô không thèm quan tâm tới cái gì nữa cứ thế đã cho hắn mấy phát.
Sau đó cô đã chơi cùng, do lực chân quá mạnh khiến hắn bay xa mấy mét.
Cô bực bội chửi thề:
“Bà mẹ nó, có dậy mà cũng đòi uy hiếp lão nương? Nằm mơ cùng méo được nghe chưa con troai.”
Kế đó lại tiếp tục chuyên mục của sự trùng hợp, chính là cái tên nghi phạm lúc nãy bị Tử Du một cú đã bay lại vô tình va vào chân của Quân Thiên.
Mấy người trong sở cảnh sát sau khi thấy Quân Thiên mở cửa bước vào, mới kịp phản ứng nhanh chóng bắt lấy tên nghi phạm đang nằm bất động dưới chân của anh.
Theo như kiểm tra thì vết thương không đáng nghiệm trọng, chỉ trầy xước ngoài da và tên nghi phạm chỉ làm tạm thời bị ngất xỉu.
Mọi người trong sở cảnh sát quyết định gọi cho bệnh viện, để họ cử một bác sĩ tới đây kiểm tra cho tên nghi phạm.
Cả sở cảnh sát giống như hồi xuân, ai cũng bắt đầu gỡ bỏ phòng bị và cảnh giác, quay lại làm công việc đang làm của mình.
Quân Thiên nhìn Tử Du quần áo có chút nhăn, do lúc nãy bị tên nghi phạm kia uy hiếp cũng phần nào, nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Ánh mắt anh tràn ngập lo lắng và sợ hãi sau đó anh không nhịn được mà kéo Tử Du vào lòng, Quân Thiên cũng chẳng thèm để ý tới mọi người xung quanh, mà nắm tay kéo Tử Du đang vẻ mặt ai oán, khi Quân Thiên ôm tới ngộp thở.
Khi thấy anh buông ra cô chưa kịp vui mừng được bao lâu, thì anh lại kéo cô vào trong phòng làm việc của anh.
Việc này khiến cho Tử Du hận không thể đập đầu vào cái bánh kem tự tử vì quá mất mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...