Xuyên Nhanh Kí Chủ Là Đồ Tham Ăn


Quân Thiên thấy Tử Du bỗng dưng tỉnh lại càng trở nên kích động hơn, anh hai tay ôm lấy bả vai của cô rồi cúi đầu xuống òa khóc thật to.
Trong mắt Tử Du hình ảnh của Quân Thiên hiện tại, không khác một đứa trẻ to xác một chút nào cả, Tử Du lắc đùa ngán ngẩm, sau đó cô vô thức nhấc cánh tay lên vỗ vỗ nhẹ vào lưng của anh an ủi:
“Quân Thiên anh làm sao mà lại khóc nhè như một đứa trẻ con vậy, em không có hứng thú làm trâu già gặm cỏ non đâu.”
Tử Du cô từ cái khoảng khắc nằm trong vòng tay của Quân Thiên nhảy xuống biển, cô đã nhận ra là mình đã thích Quân Thiên, cho nên bây giờ dù nhìn Quân Thiên rất trẻ con nhưng cô vẫn dịu dàng dỗ dành anh.
Còn Quân Thiên sau khi cô nói xong thì nước mắt ngừng rơi, sau khi đứng hình mất mấy giây thì anh nhanh chóng buông cô ra, đứng thẳng lưng nhìn vào ánh mắt của Tử Du sau đó căng thẳng hỏi:
“Em nói như vậy là em thích anh có đúng không Du Du ?”
Tử Du không nói gì mà chỉ gật đầu, sau đó mỉm cười một cách vui vẻ không phủ định lại lời nói của Quân Thiên.


Cô làm như vậy làm ngấm ngầm thừa nhận điều anh nói là sự thật, Quân Thiên sau khi hiểu ra được mọi chuyện liền lại lần nữa cúi xuống ôm choàng lấy Tử Du, rồi anh cứ thế ôm lấy Tử Du thật lâu và cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Khi Tử Du đang yên lặng hưởng thụ cái ôm ấm áp của Quân Thiên, thì bỗng dưng lại trong không gian yên tĩnh tràn ngập màu hồng lại vang lên tiếng gõ cửa:
“Cốc cốc.”
Người gõ của chính là bác sĩ và y tá đang chuẩn bị kiểm tra và xác nhận tình hình sức khỏe của Tử Du, nhưng họ lại bị cái đống cẩu lương trong phòng bệnh gây nghẹn, vì bọn họ là bác sĩ nên thời gian rảnh rỗi không có nhiều, nên đến bây giờ hoặc là chưa có người yêu hoặc là yêu xa, thế là có một bác sĩ liền oán hận lên tiếng phá vỡ không gian lãng mạng trong phòng bệnh:
“Đã đến giờ làm kiểm tra sức khỏe, mời người nhà ra ngoài chờ.”
Các vị bác sĩ và y tá bên cạnh nhìn hình ảnh của vị bác sĩ vừa nói, sắc mặt đen thui tràn ngập ghen tị thì không nhịn được mà cười rộ lên.

Tử Du ngại ngùng đến đỏ mặt nhanh chóng đẩy cánh tay của Quân Thiên ra.
Quân Thiên sau khi bị đẩy ra trông như một chú nai tơ ngơ ngác, sau đó liền nhanh chóng tỏ vẻ ra mình là một đứa trẻ bị hắt hủi không ai yêu thương.
“Anh mau ra ngoài cửa đợi đi, tránh làm mất thời gian của bác sĩ nữa, rất nhiều bệnh nhân đang đợi khám ngoài kia nữa nên anh ngoan ngoãn chút đi, lát nữa sẽ có thưởng.”
Tử Du âm thầm bất lực, trời ơi đây có còn là tổ trưởng tổ trọng án cao cao tại thượng, là truyền thuyết tảng băng di động của cục cảnh sát nữa không vậy.

Cô chỉ mới bảo anh ra ngoài đợi thôi đã làm gì đâu, mà anh đã nhìn cô với cái ánh mắt như cô là tra nữ không bằng ý !?
“Em hứa rồi đó nha.”

Sau khi Tử Du nhìn anh gật đầu xác nhận một cách chắc nịch thì anh mới chịu ra ngoài hành lang chờ, các vị bác sĩ thì được một bữa cẩu lương no nê với những hành động dễ thương của Quân Thiên.
Các bác sĩ và y tá nhanh chóng dùng thái độ chuyên nghiệp và chuẩn mực nhất kiểm tra cơ thể, cùng tình trạng sức khỏe hiện tại của Tử Du.

Sau khi thống kê và thảo luận thì bác sĩ ôn hòa nói với Tử Du về tình hình sức khỏe của cô:
“Vết thương của cô không quá nghiêm trọng, nhưng tốt nhất hãy ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa rồi hãy xuất viện.”
Tử Du cũng lịch sự cảm ơn bác sĩ, bác sĩ vừa rời đi Quân Thiên cũng ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô.

Anh nhìn cô một cách dịu dàng rồi cúi đầu trao cho cô một nụ hôn tràn đầy ngọt ngào cùng chiếm hữu, mãi tới khi Tử Du không thể nào thở được Quân Thiên mới chịu rời khỏi đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.
Tử Du sau khi thoát khỏi sự áp bức của Quân Thiên, liền không thèm giữ chút hình tượng nào mà tham lam hít lấy hít để không khí, hành động của Tử Du như một con cá nóc đang phồng lên khiến Quân Thiên hận không thể đem cô giấu đi.


Sau khi nhịp thở và trái tim vì nụ hôn lúc nãy của Quân Thiên dần ổn định trở lại, thì cô lại oán hận nhìn Quân Thiên quát lớn:
“Anh thuộc họ nhà cẩu hả ? Cắn môi tôi đến mức sưng lên như này rồi, làm sao tôi còn mặt mũi nhìn mọi người đây ? Hu hu, anh ỷ thế hiếp người.”
Quân Thiên chưa bao giờ thấy con gái khóc nhất là Tử Du, cái này anh có chút lúng túng, làm cho cơ thể và tâm lí của anh trở nên hoảng loạn vì không biết làm cách nào để dỗ dành Tử Du cả.
Cuối cùng anh chợt nhớ đến lúc nãy khi anh ngồi trên hành đang bật khóc, đột nhiên có một đứa bé đã cho anh mấy cái kẹo để dỗ dành anh.

Quân Thiên nhớ xong, liền nhanh chóng lỗi từ trong túi áo ra mấy cái kẹo lúc nãy đứa tới trước mặt Tử Du và tập theo giọng điệu của đứa trẻ lúc nãy ấp úng dỗ dành Tử Du:
“Thôi em nín đi … Tất cả là lỗi của anh, Du Du đừng khóc nữa, ngoan khóc nhè nhiều sẽ rất xấu đó, Du Du mau ăn kẹo để bớt giận đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui