Tiểu Tinh ! Âm giọng quen thuộc và bóng dáng lịch lãm kia chắc chắn Quân Dao không thể quên.
Đây chính xác là nam chủ !
Mà nam chủ vừa mới kêu tên của nữ chủ, có nghĩa nữ chủ đang ở gần đây.
Mà theo như kinh nghiệm làm việc suốt bao lâu nay của mình, cô dám khẳng định người mà cô vừa quật xuống đất chính là nữ chủ !
Ừ, là nữ chủ đấy.
Nhưng suy cho cùng, đối với kiểu vi diện chém giết như thế này, nữ chủ lại còn là tiểu bạch thỏ thì hào quang cũng chỉ đủ dùng để giữ mạng cho cô ta.
Còn lại, cái gì nữ chủ Bạch Tinh cũng không bằng cô.
[...] Đồ bệnh !
Quân Dao chậm rãi liếc mắt về nữ nhân trước mắt.
Cô ta mặc lên mình một cái váy bồng màu hồng phấn trẻ trung, chân đi một đôi giày búp bê cũng màu hồng.
Chính xác là phong cách thỏ con trong sáng.
Tuy nhiên, vì không may bị Quân Dao ném xuống làm đệm thịt, phần váy hồng cũng bị quét đất với lực mạnh mà trở nên bẩn thỉu, vài chỗ đã bị rách.
Bộ não nhỏ của Quân Dao suy nghĩ một lát rồi chợt ngưng lại.
Cô kéo lên một nụ cười kiều diễm, mi mắt dường như cũng híp lại vài phần.
Mấy phút trước, chính tai Quân Dao còn nghe rõ tiểu bạch thỏ mắng người đấy.
Chỉ mấy tuần không gặp, chậu hoa giả biết đi đã trở thành chậu hoa biết đi rồi.
Hệ thống : ...
Có khác gì nhau sao ?
Nam chủ Sở Hạo chạy đến đỡ Bạch Tinh dậy, ôm chặt nữ nhân đó vào lòng, trên gương mặt điển trai của anh hằn lên đầy tia đau xót.
Quân Dao đối với màn cơm chó này nhịn mãi cũng không nổi.
Suốt bao nhiêu thế giới cô đã đi, chưa bao giờ cô phải đứng ăn cơm của người khác cả.
Nếu có xuất hiện cơm chó cũng chính là cô cùng người ta đi phát !
Hệ thống đang ở trong không gian theo dõi tình hình, nào ngờ lại bắt gặp dãy suy nghĩ của Quân Dao, đầu củ cải rất nhanh đã xuất hiện ba vạch đen dài.
Ở bên ngoài, Sở Hạo nhìn nữ nhân đang nằm trong lòng mình, tầm mắt vừa lúc đặt đến chiếc váy rách của cô, lại thấy trên cơ thể cô gái nhỏ đầy những vết thương đang rỉ máu.
Anh ta cắn chặt răng, liếc ánh mắt lạnh buốt đến phía nữ nhân đối diện, cất giọng.
- Cô đừng có mà quá đáng ! Lần trước chúng tôi đã nhân nhượng lắm rồi !
Câu nói của nam nhân khiến cho xung quanh dậy lên một đợt sóng mãnh liệt.
Bao nhiêu người ở đó đều nhìn vào cô, xì xầm bàn tán.
Biết được mọi người xung quanh đang dần chĩa mũi dao nhọn về phía Quân Dao, Bạch Tinh đang nằm trong vòng tay của Sở Hạo khẽ nở một nụ cười thoả mãn.
Chỉ là chẳng được bao lâu, ở gần đó bắt đầu truyền đến tiếng nói trầm khàn khiến nụ cười trên mặt nữ nhân nọ tắt ngấm.
- Quá đáng ? Vậy cậu định nghĩa từ quá đáng cho tôi đi chứ ?
Từ Khôi mở cửa con xe đắt tiền ra, từ từ bước đến đứng cạnh Quân Dao.
Người đàn ông điển trai giàu có vừa xuất hiện đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Mà sau câu nói của hắn, sự chú ý lại một lần nữa đổ dồn vào cặp nam nữ nọ đang ôm nhau dưới đất.
Sở Hạo nhất thời đờ người ra.
Anh ta có mười cái đầu cũng không nghĩ Từ Khôi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn lên tiếng bảo vệ Quân Dao.
Có thể rất nhiều người ở đây không biết hắn là ai, nhưng là người trong cuộc, bản thân thuộc tầng lớp thượng lưu và có giao dịch với thế giới ngầm, Sở Hạo chắc chắn biết đến người này.
Từ Khôi, năm nay mới chỉ hai mươi năm tuổi nhưng đã hoàn toàn có khả năng một tay che trời như trong truyền thuyết.
Hắn ta sinh ra trong gia đình có địa vị cực cao trong giới hắc đạo, lớn lên lại cầm đầu băng đảng khổng lồ.
Chỉ bốn từ "máu lạnh vô tình" là không đủ để diễn tả hắn.
Người đàn ông này, quá đáng sợ.
Từ Khôi quét ánh mắt lạnh băng qua Sở Hạo và Bạch Tinh, bàn tay to lớn của hắn đan vào năm ngón tay nhỏ của cô, yên lặng không nói gì.
Bạch Tinh ở trong vòng tay của nam nhân kia, đợi mãi không thấy anh ta có thêm biểu hiện gì thì rất tức tối.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô ta đứng bật dậy, quát lớn.
- Dù anh có là ai thì cô ta cũng không có quyền ngông cuồng đến thế !
- Ồ...
Hắn nghe xong chỉ "ồ" một tiếng.
Đoạn, hắn quay qua thâm tình nhìn Quân Dao, bàn tay đưa lên vuốt lại lọn tóc mềm của cô, mãi mới trả lời lại nữ chủ.
- Cô ấy như vậy vì có tôi cho phép.
Hơn nữa, đó không phải ngông cuồng, đó là tự chủ.
[ Sặc chết ta rồi, món này nuốt không trôi ! ]
Cứ như vậy, mặc cho nữ nhân nào đó sớm đã tức đến xì khói, Từ Khôi vui vẻ nắm tay Quân Dao trở về xe.
Ngồi trên chiếc xe quen thuộc, lòng cô không hiểu sao dâng lên cảm giác trực trào khó tả.
Cô liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vu vơ hỏi nam nhân nọ một câu.
- Sao lại đón tôi về rồi ?
Tôi với bọn họ còn chưa đánh nhau.
Tất nhiên, nữ nhân chỉ có thể nói ra câu thứ nhất.
Còn câu thứ hai ? Sớm đã bị cẩu hệ thống nào đó chặn lại rồi !
Câu hỏi của cô vừa dứt, cơ thể của nam nhân thoáng trở nên căng cứng lạ thường.
Hắn ta nâng lên một nụ cười nhạt, bình tĩnh trả lời cô.
- Muốn gặp em lần cuối thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...