Cô yên lặng rời khỏi lồng ngực của Lục Trầm, nhẹ nhàng liếc mắt đến canh gà trên tay anh.
Không ngờ thân thủ anh ta lại tốt như vậy, trong kịch bản thì cô nghĩ cô đã làm đổ canh gà như thế nào vậy?Với lại! canh gà này thực sự rất thơm.
Đói bụng!Đúng lúc này, cô nghe thấy âm thanh của Lục Trầm vừa quyến rũ vừa yên bình nói: "Mùi vị không ngấy, anh làm vị nhẹ dễ tiêu, em tốt xấu gì cũng nên nếm thử một miếng.
"Kiều Niệm làm bộ làm tịch nói:"! Anh đây là đang xin tôi?"Lục Trầm nhìn cô, không nói gì, như ngầm thừa nhận, tay lại múc một muỗng canh đưa tới môi cô.
Kiều Niệm khó có thể kháng cự được sự hấp dẫn này, nghĩ thầm nên uống một ngụm trước, sau đó thừa cơ làm đổ canh gà theo như nội dung kịch bản.
Hơn mười phút sau! ! ! Thời điểm chờ cô hồi phục lại tinh thần thì phát hiện! cô cư nhiên lại đem chén canh gà! uống hết!!!Cô liếc liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhìn thấy cha mẹ cô cũng đến lúc tới đây rồi, cô cắn răng một tay lấy cái chén ném vỡ xuống sàn, lớn tiếng nói: "Cái gì mà canh gà gia truyền, ngán muốn chết, đường đường là tổng tài của Lục thị đi lừa ai chứ, cái thứ này có cho chó nó cũng không dám uống?"Lục Trầm nhìn cái chén vỡ trên sàn, sau đó nhìn cô: "! "Mà lúc này vừa hay cửa phòng mở ra, hiển nhiên là người nhà của cô đã tới, thời gian vừa hay, cô nhân cơ hội liếc mắt nhìn biểu cảm của anh, căm phẫn phát hiện anh rõ ràng là đang cười!Anh cười cái gì, phối hợp với tôi một chút đi được không!Bố mẹ Kiều Niệm đi vào phòng bệnh, vừa hay trông thấy một màn không khách khí, cô đang trách mắng Lục Trầm, bầu không khí ngưng lại trong phút chốc.
Hiện tại thì Lục Trầm không phải là cậu thiếu niên nghèo khổ mười năm trước được nhà giàu đưa về, bây giờ đã 21 tuổi rồi, đã trở thành gia chủ có địa vị quyền cao chức trọng trong Lục gia, nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố A, là một gia tộc giàu có quyền lực nhất.
Mặc dù Kiều gia cũng không thua kém ai, nhưng rốt cuộc đến nay vẫn không hơn Lục gia, mà nhà họ Kiều với nhà họ Lục cũng có quan hệ hợp tác làm ăn, càng hiểu Lục Trầm là người có tâm cơ thâm sâu có thù tất báo như thế nào.
Bởi vậy, dù cho con gái bọn họ là bạn học nhiều năm với Lục Trầm, ba mẹ cô không có cách nào cư xử với hậu bối như bình thường được, nhìn thấy thái độ của Kiều Niệm như vậy, hiển nhiên mặt ba cô trầm xuống, quát một câu:"Tiểu Niệm! Con đây là đang nói cái gì vậy? Còn không mau xin lỗi Lục tổng?"Kiều Niệm bị lời mắng của ba mình làm sửng sốt, nghĩ thầm quả nhiên anh ta vừa mới xuất hiện trước mặt ba mẹ thì ba mẹ cảm thấy bắt đầu chán ghét cô, đối với cô mà nói thì ba luôn cưng chiều mình, thế nhưng lại vì điều này mà mắng cô.
Đương nhiên Kiều Niệm không xin lỗi, còn trừng mắt liếc nhìn Lục Trầm, giống như đang trách móc anh làm mình bị chỉ trích.
Mẹ cô mang đồ tới để ngăn nắp trên tủ, cũng biết tính tình con mình thích ăn mềm không thích ăn cứng, không ép buộc cô nói xin lỗi với Lục Trầm, không như ba cô, mẹ cô biết được tác phong bề ngoài của Lục Trầm khi còn nhỏ là người khiêm tốn, khéo léo có chút hiểu chuyện.
Mẹ cô hàm ý áy náy nhìn về phía Lục Trầm rồi nói:"Tính tình Tiểu Niệm vẫn còn trẻ con, nói chuyện cũng không biết đúng mực, nhưng nó cũng không có ý gì xấu, Lục tổng ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.
"Lúc này Đóa Đóa đã muốn thu dọn hiện trường, lặng lẽ đi ra ngoài.
Ánh mắt Lục Trầm nhìn lướt qua phía sau vợ chồng Kiều gia, sau lại nhìn mẹ cô, mỉm cười, tính tình ôn hòa, lịch sự nói: "Kiều Niệm chỉ là đang đùa giỡn với con thôi, cô chú đừng lo lắng quá.
"Nghe nói như thế, ba cô vẫn cho là Lục Trầm không thực sự là không để tâm, thằng nhóc này ở trên thương trường so với hồ ly cáo già còn hơn, tin lời nó nói thì có chết đi mười lần cũng không đủ.
Ông vẫn nên nhắc nhở con gái mình nên thay đổi tính tình đi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân.
Trái lại ánh mắt của mẹ cô nhìn Lục Trầm lại dịu dàng, hài lòng với dáng vẻ này, sau lại nhớ tới cái gì đó, kéo con gái đang đứng yên lặng ở phía sau qua một bên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...