Có thể cảm thấy được hắn đối với cô không có nửa điểm giả bộ, thực tâm để ý đến cô, đánh trực tiếp vào tim cô.
Kiều Niệm sợ run lên, vành mắt dần đỏ, thanh âm còn mang chút giọng mũi, mềm mại đáng yêu, lại không có khí thế nỗ lực phô trương như trước: "Đó chính là vì anh quá vô dụng, làm sao không thể lừa dối em cả đời?"Lục Trầm ánh mắt nhu hòa mà thâm trầm: "Ừ, là lỗi của anh, em có thể đánh anh, mắng anh, nhưng là đừng để bản thân khó chịu.
""Con mắt nào của anh thấy em khó chịu?" Kiều Niệm trợn mắt nhìn hắn, nhưng vành vắt vẫn còn hồng hồng, giọng nói vờ như không quan tâm, "Em làm con gái nhà họ Kiều 21 năm, cha mẹ và anh trai đều rất cưng chiều em, em muốn cái gì sẽ có cái đó, thấy thế nào đều là em được hời chứ? Coi như em không phải Kiều gia đại tiểu thư, thì em vẫn là đại minh tinh hàng triệu người hâm mộ, loại tình huống cẩu huyết ôm sai con này đối với em ảnh hưởng không lớn, tại sao em phải khổ sở? Nên khổ sở vẫn là Tần Ninh bị em chiếm mất cuộc sống chứ?"Lục Trầm không có nói gì, chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.
Kiều Niệm hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, cô rút một tờ giấy lau nước mắt.
"Anh đừng có nhìn em, em không khóc!"Lục Trầm không dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, nâng lên tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô, trước khi cô nổi cáu đã cúi người ôm lấy cô, để cô tựa vào vòng tay của anh, "Anh biết, em không khó chịu, cũng không có khóc.
" Lục Trầm thanh âm có chút khàn, "Nhưng anh chính là muốn ôm em một cái, có thể không?"Anh rõ ràng muốn xoa dịu cô, muốn cô khóc một trận để giải tỏa cảm xúc, nhưng quan tâm đến mặt mũi cô làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn đối với bạch nguyệt quang quá mức thâm tình.
Kiều Niệm cảm thấy lương tâm mình có chút đau khi lừa dối anh, cô nói với giọng mũi buồn bực khó chịu: "Anh đã ôm rồi, còn hỏi em có được không, thật dối trá.
”Lục Trầm hiển nhiên đã quen với việc bạch nguyệt quang ngang ngược vô lý, đổi trắng thay đen, mặt không đổi sắc thừa nhận: "Ừ, là anh.
"Kiều Niệm: "! "—---Lục Trầm là một người cuồng công việc, cuộc sống cũng hết sức khô khan, trừ thời gian dành cho cô thì chỉ có hai nơi là công ty và nhà.
Tuy nhiên, cái nơi gọi là nhà của anh cũng chỉ là căn hộ anh thuê gần công ty, Lục Trầm cũng không thường xuyên trở về Lục gia.
Kiều Niệm cảm thấy có thể là do mối quan hệ giữa anh với cha mẹ không tốt.
.
Nơi Lục Trầm đưa cô đến cũng chính là căn hộ anh thuê.
Kiều Niệm chưa từng đến nơi này, trước giờ cô cũng chỉ xem Lục Trầm như người hầu để sai xử, tự nhiên cũng sẽ không đi quan tâm cuộc sống riêng tư của anh, thậm chí ngay cả sở thích của anh cũng không biết.
Không biết có phải là có người đến dọn dẹp định kỳ hay không mà ngôi nhà trông sạch sẽ và ấm áp ngoài dự kiến, cũng không vì một người ở mà qua loa lấy lệ, không chú trọng.
Trước cửa sổ là một chậu hoa hồng được cắt tỉa cẩn thận, rực rỡ lại diễm lệ, bên ngoài là bức tranh đêm mưa hùng vĩ, ở góc độ này gợi nên một vẻ đẹp lay động lòng người, như thể đó là màu sắc duy nhất trong màn đêm.
"Anh thích hoa hồng?" Kiều Niệm không kiềm chế được nhìn chăm chú.
Lục Trầm không nhìn hoa hồng, mà là nhìn chăm chú cô, giọng trầm thấp "Ừ" một tiếng.
"Anh đã bảo thư ký Phương mua quần áo cho em, hẳn là sắp đến.
" Lục Trầm đem ly nước ấm đưa cho cô, "Em vừa ra viện không lâu, lại mắc mưa, hay là tắm trước, nếu không có thể sẽ bị bệnh.
"Kiều Niệm uể oải "Ồ" một tiếng, ngồi ở trên ghế salon bưng ly nước, nhìn rất không có tinh thần, giống như là còn đang khó chịu về việc con ruột con nuôi.
Lục Trầm nhìn cô một cái, trở về phòng ngủ, lúc trở ra, trên tay cầm theo một bộ đồ ngủ đi tới phòng tắm.
Kiều Niệm để ly nước xuống, chậm rãi đi theo.
"Nước nóng anh đã chuẩn bị sẵn, khăn cùng quần áo để ngay bên cạnh.
" Lục Trầm kiên nhẫn nói, "Đồ đều là mới cả, anh chưa dùng qua, em mặc tạm, đợi thư ký Phương mang qua.
"Kiều Niệm tâm tình không tốt, tật xấu cáu kỉnh cũng không phát tác, chỉ “Ừ" một tiếng, còn liếc anh một cái, tựa như ngại anh dài dòng.
Lục Trầm cười, chẳng qua trời sinh tướng mạo tuấn tú nhưng lạnh lùng, nên lúc cười lên cũng rất lãnh đạm: "Vậy anh ra ngoài trước, cẩn thận một chút, sàn trơn.
"Lục Trầm từ phòng tắm đi ra thẳng vào phòng bếp.
Anh biết Kiều Niệm tối nay chưa ăn được gì, đã sớm đói, nhưng tâm tình không tốt, cũng chẳng có khẩu vị gì.
Anh định làm cho cô một tô mì bò chua ngọt khai vị.
Chờ cô tắm xong là có thể ăn.
"Máy sấy tóc ở đâu?"Lục Trầm mới vừa tắt lửa, liền nghe thấy âm thanh Kiều Niệm.
Kiều Niệm đứng trong phòng khách, mái tóc dài xinh đẹp có chút rối loạn, có chút ẩm ướt, bộ đồ ngủ quá rộng so với cô, càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, da trắng mạo mỹ, như một con búp bê tinh xảo.
"Anh đang nhìn cái gì?" Kiều Niệm mất hứng nhìn hắn.
Lục Trầm ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn cô nữa, vội vàng cầm máy sấy tóc tới, đặt trên ghế đợi cô ngồi xuống.
Kiều Niệm cũng không khách khí, như đại tiểu thư thoải mái nằm trên ghế, tận hưởng anh phục vụ.
Kỹ thuật còn tốt hơn mấy tiểu ca ca trong tiệm cắt tóc, huống chi, hắn so với mấy tiểu ca ca kia còn đẹp trai hơn.
Chỉ trong thời gian ngắn, Lục Trầm đã thay cô sấy khô tóc, còn thuận tiện cột lên giúp cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...