Mặt Đường Tuế nhăn như cái bánh bao.
Tối qua Cố Kim Triều quá đáng sợ, may là sau đó anh có điện thoại, cô mới thoát được một kiếp.
Bây giờ cô???
Còn phải hôn anh.
Hu hu, không dám tưởng tượng.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược năm phút, giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều không giảm, cường độ đau đớn khi bị điện giật sẽ càng mạnh và kéo dài hơn.
Đường Tuế vừa nghe vậy, lập tức bị dọa đến mức mặt trắng bệch.
Cô ôm gối ôm củ cái, ngồi dậy, mái tóc đen nhánh lười biếng buông xõa bên người, đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều vốn anh tuấn đẹp trai, bình thường ít khi nói cười, nên mang cho mọi người cảm giác lạnh lẽo người sống chớ lại gần.
Nhưng khi anh ngủ, tất cả âm u trên người anh đều biến mất, trở nên nhã nhặn hơn nhiều.
Anh đang nằm nghiêng, cánh tay săn chắc lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, trông khổng lồ như có thể kẹp đứt đầu cô ngay lập tức.
Đường Tuế ôm gối ôm củ cải, run bần bật.
Có lẽ rèm cửa không được kéo chặt nên ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào qua khe hở, ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt Cố Kim Triều.
Gương mặt đẹp trai của anh tràn ngập ánh nắng, làm cô vô cớ cảm thấy anh như một vị thần.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đếm ngược ba phút.
Nghe Luân Hồi Kính đếm ngược, cơ thể Đường Tuế đột ngột căng thẳng.
Cô chỉ cần nhẹ nhàng, lén lút chạm vào một chút thôi.
Cố Kim Triều còn đang ngủ, chắc chắn anh không phát hiện ra đâu.
Đường Tuế hồi hộp chớp mắt, từ từ tiến lại gần Cố Kim Triều.
Đến khi sát vào anh, tay cô cũng căng thẳng siết chặt.
Đôi môi như thạch trái cây nhẹ nhàng lại gần, hôn lên môi Cố Kim Triều một cái.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trời đất đảo lộn, cô bị đè trên giường, hai cánh tay rắn chắc của Cố Kim Triều chống hai bên cơ thể cô.
Đường Tuế sợ hãi thốt lên, duỗi tay chống trước ngực anh, mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm Cố Kim Triều.
"Đường Tuế, em làm gì thế?"
Đường Tuế đỏ bừng mặt, làm nhiệm vụ, hôn anh một cái nhưng bị anh bắt được rồi.
Nhưng thế thì sao.
"Hôn anh đó!"
Trong giọng nói mềm mại mang theo một ít run rẩy.
"Ai cho em hôn tôi?"
Cố Kim Triều nhíu mày, đưa tay véo gương mặt cô, hơi tức giận.
Cô gái này bình thường hoảng sợ như con chim cút, thế mà hôm nay dám nói chuyện với anh như vậy.
Đường Tuế bị giọng điệu này của anh dọa sợ, cơ thể hơi co rúm lại.
Tay nhỏ mò ra sau gối sờ soạng, rất nhanh đã lấy một quyển sổ nhỏ màu đỏ ra, chắn trước mặt mình.
Che đi ánh mắt sắc bén của Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều liếc nhìn một cái, giấy chứng nhận kết hôn?
"Có giấy chứng nhận kết hôn, em muốn hôn, thì hôn! "
Đường Tuế cắn chặt răng, vẻ mặt bình bĩnh nhưng giọng nói lại run rẩy.
Lông mi mảnh dài cũng rung động theo, không dám mở mắt nhìn Cố Kim Triều.
Khóe miệng anh mang ý cười như không cười, mày nhíu chặt khiến gương mặt anh càng thêm u ám.
Anh giống như được sinh ra từ bóng tối, cả người đều bao phủ sự tàn bạo.
Cố Kim Triều duỗi tay nắm tay cô, tay còn lại nhéo cằm cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô gái nhỏ tinh xảo trắng muốt như tuyết, giống như một bông hoa mỏng manh mới nở, đặc biệt là đôi con ngươi ngập nước, vừa nhút nhát vừa sợ sệt nhìn anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...