Đường Tuế không phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Cố Kim Triều mà chỉ nghe được anh nói có thể.
Biết anh đã đồng ý cho mình ở lại, cô không khỏi hoan hô một tiếng.
"Tốt quá.
"
Không cần bị điện giật nữa rồi.
Tay nhỏ mềm mại buông khỏi cà vạt anh, lao lên giường, cơ thể mềm mại nhanh chóng làm ổ trong chăn.
Ôi, đồ mẹ chuẩn bị cho cô tốt thật đấy, thơm tho mềm mại, cô rất thích.
Đường Tuế duỗi tay ôm gối ôm hình củ cải, một hồi liền ngủ mất.
Cố Kim Triều đứng tại chỗ, vẻ mặt không giải thích được.
Trước đây anh từng nghĩ rằng cô muốn quyến rũ mình.
Nhưng mà cô bò lên giường là ngủ ngày, không có chút ý nghĩ khác nào cả.
Cố Kim Triều đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn không phát hiện gì khác, vươn tay lên chạm vào môi mình rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vốn đã rất muộn rồi, Cố Kim Triều vội vàng tới tủ, trong ngăn tủ, anh nhìn thấy một bộ đồ ngủ cùng chất liệu với váy ngủ tơ lụa màu đỏ.
Nghĩ nghĩ, anh vẫn mặc nó.
Anh sấy khô tóc rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đứng ở mép giường, vừa nhìn con thỏ nhỏ đang ngủ say trên giường.
Đường Tuế rất trắng, trắng như kem, ánh đèn ở đầu giường không quá chói, là kiểu màu vàng dịu nhẹ, chiếu lên người cô, càng có loại cảm giác như châu như ngọc.
Cô ôm một cái gối ôm ngủ, chân nhỏ gác lên gối ôm.
Chân cô vừa trắng vừa nhỏ.
Cố Kim Triều ngồi xuống giường, đưa tay cầm chân cô.
Chân cô mịn màng như bạch ngọc, móng chân được cắt tỉa ngọn gàng, hồng hào, khiến người ta có cảm giác muốn phá hỏng.
Trong nháy mắt, anh siết chặt ngón tay.
Hai chân đột nhiên bị nhéo một cái, Đường Tuế đã say giấc nồng rầm rì, nhíu mày kêu đau.
Đôi mắt mông lung đẫm lệ mở ra, nhìn thấy Cố Kim Triều đang nắm chân mình, gương mặt điển trai của anh vô cùng âm u, trông hơi đáng sợ.
Đường Tuế sợ hãi cắn môi, theo bản năng muốn rút chân mình ra khỏi bàn tay anh.
Nhưng mà! Cố Kim Triều hình như không có ý định buông ra.
"Đau.
"
Giọng Đường Tuế hơi nức nở, nghe như tiếng meo meo của mèo con.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
Cô ấm ức khóc thút tha thút thít, còn lén nhìn Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều buông tay ra, rồi lấn người tiến lên, duỗi tay thô lỗ lau nước mắt cho cô.
"Đau quá.
"
Vành mắt Đường Tuế lại đỏ lên, khóc to hơn.
Ngón tay Cố Kim Triều hơi khựng lại.
Nhìn vệt đỏ do ngón tay mình tạo ra.
Trong lòng có cảm giác áy náy.
Anh mím môi, hạ tay xuống rồi xoay người đi tới trước vali của mình, mở nó ra, lấy ra một lọ chocolate từ bên trong, cầm lại chỗ cô.
Đường Tuế vốn đang khóc như mưa, như con mèo nhỏ, nhưng khi nhìn thấy chiếc lọ sặc sỡ kia, nước mắt lập tức ngừng rơi.
Cô căn môi, rơm rớm nước mắt nhìn.
Đây là cái gì?
Trông ngon nhỉ.
Cố Kim Triều thấy cô không còn khóc nữa, mà thay vào đó là sự tò mò, khóe môi căng chặt nãy giờ cũng nhịn không được cong lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...