Lục Thời Minh cầm lấy tóc của cô, có chút yêu thích không muốn buông tay.
Sau khi tóc khô, Lục Thời Minh đặt máy sấy qua một bên, đưa tay bế Đường Tuế đi về phía giường lớn.
“Em có mệt hay không.
”
Lục Thời Minh cúi đầu, nói nhỏ bên tai Đường Tuế.
“Ừm, có một chút.
”
Đường Tuế gật đầu, trong đôi mắt to đầy.
Hai người cùng nằm xuống giường lớn quen thuộc, lúc này tinh thần mới hoàn toàn thả lỏng xuống.
Lục Thời Minh ôm cơ thể nho nhỏ của Đường Tuế vào lòng mình, trong lòng vô cùng kích động.
“Cảm ơn em, Tuế Tuế.
”
Lục Thời Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Đường Tuế một cái.
Đường Tuế ngửa đầu cười nhẹ, ánh mắt bắt đầu có chút mờ mịt.
“Không cần cảm ơn.
”
Sau đó đầu nhỏ nghiêng qua một bên ngủ say.
Lục Thời Minh nhìn cô đáng yêu như thế, trong lòng mềm nhũn.
Anh cúi đầu hôn lên mặt của Đường Tuế.
Hai người thân mật dính vào nhau, Lục Thời Minh cũng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Cảm giác như vậy thật sự quá tốt đẹp.
Ngày hôm sau.
Lục Thời Minh ôm Đường Tuế ngủ say.
Chuông cửa vang lên, đánh thức cả hai người.
“Em ngủ trước đi, anh đi xem ai đến.
”
Lục Thời Minh nhìn Đường Tuế ngơ ngác, không nhịn được hôn lên má của cô một cái, không chờ Đường Tuế nói chuyện, anh đã đi ra ngoài.
Lục Thời Minh đi đến cửa, khuôn mặt trầm xuống.
Rốt cuộc là ai, sáng sớm đã đến đây quấy rầy người ta.
Lục Thời Minh trầm mặt xuống, cả người đầy hơi lạnh mở cửa ra.
Người bên ngoài lại là ba của anh.
Mặc dù Lục Chính Diệu đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tóc vẫn đen, tuy đang chống gậy, nhưng cả người tràn đầy tinh thần, vô cùng khỏe mạnh.
“Sao con lại xuất viện.
”
Cửa vừa mở ra, Lục Chính Diệu nhíu mày hỏi.
“Con không sao, nếu không xuất viện thì ở lại làm gì, nhưng ba cũng biết, chắc chắn đã nói chuyện với bệnh viện, không phải đã biết rõ tất cả mọi chuyện sao?”
Lục Thời Minh đứng ở trước cửa, không định mời ông đi vào nhà.
“Đồ bất hiếu.
”
Lục Chính Diệu thấy mình ngồi máy bay trở về suốt đêm, tên nhóc này lại không cho sắc mặt tốt, nói chuyện còn không lễ phép.
“Không sao thì không sao, con cũng muốn phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày!”
Lục Chính Diệu bất đắc dĩ nói, cả đời hiếu thắng, nhưng đối với đứa con trai này, ông vẫn thu lại tính nóng nảy một chút.
“Ba đến đây làm gì?”
Lục Thời Minh tức giận hỏi, nhanh chóng nói chuyện xong, anh còn phải quay về ôm vợ ngủ.
“Ba không thể vào trong nhà ngồi không?”
Lục Chính Diệu liếc mắt một cái đã biết Lục Thời Minh không vui, lập tức chống gậy đi vào.
Ông ngồi trên sô pha, nhìn sắc mặt Lục Thời Minh càng thêm khó coi, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười nhạt.
Ông thích nhìn anh không vui.
Anh không vui, ông lại vui vẻ.
Ông đã ngồi xuống, Lục Thời Minh cũng không thể đuổi ra ngoài.
Anh không tình nguyện ngồi xuống đối diện ông.
Hai ba con đối mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Chồng ơi.
”
Một giọng nói mềm mại vang lên, Đường Tuế đi ra.
Lục Chính Diệu trơ mắt nhìn đứa con trai luôn nghiêm túc của mình lại biến thành ngón tay mềm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...