Xuyên Nhanh Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi FULL
“Hu hu hu.
”
Tống Nhuyễn Nhuyễn chật vật quỳ dưới đất khóc một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi bò dậy, chạy ra bên ngoài.
Có lẽ lần này đã hoàn toàn đẩy Tống Nhuyễn Nhuyễn xuống đáy vực sâu.
Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn sẽ không còn chỗ đứng trong sự nghiệp, mẹ của Lục Dữ Phong cũng sẽ không coi trọng đứa con dâu như vậy.
Cho nên…
Đường Tuế cười khẽ một tiếng, không đáng nhắc tới.
Tất cả con đường đều bị phá nát, Lục Dữ Phong cũng không còn là Lục Dữ Phong lợi hại trong kịch bản gốc nữa.
Nhưng…
Đường Tuế bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trong kịch bản gốc không nói qua.
Lục Thời Minh lợi hại như vậy, vẫn luôn khống chế công ty trong tay, sao cuối cùng Lục Dữ Phong lại có được mọi thứ chứ.
Cô cảm thấy kỳ lạ, sau đó Trương Thành ngồi ở vị trí phía sau, vẻ mặt hoảng loạn nghe điện thoại.
“Làm sao vậy?”
Đường Tuế thấy vẻ mặt Trương Thành kỳ lạ thì lập tức hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì.
”
Trương Thành lắc đầu.
“Mau nói đi.
” Đường Tuế nhíu mày, nhìn Trương Thành như vậy thì biết chắc chắn Lục Thời Minh xảy ra chuyện
“Ông chủ bỗng nhiên ngất xỉu, được đưa bệnh viện, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.
”
Đường Tuế đứng dậy, xách váy nhanh chóng đi ra ngoài.
Trương Thành đen mặt lại, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người lái xe đến bệnh viện, người nhà họ Lục lại không có ai ở đây.
Đường Tuế thay đổi quần áo, đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Thời Minh, đưa tay nhỏ mềm mại đặt lên cánh tay Lục Thời Minh.
Đường Tuế: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Luân Hồi Kính: Tôi, tôi cũng không biết.
Đường Tuế nhìn xung quanh, lấy ra đồ cắt móng tay trong túi xách của mình, sau đó cắt ngón tay, bóp ngón tay cho máu chảy vào miệng của Lục Thời Minh.
Hy vọng máu của mình có hiệu quả với Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh vẫn luôn nhắm hai mắt, lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại, dường như có tâm sự.
Đường Tuế đưa tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Lục Thời Minh.
Cô vuốt ve mấy lần, lông mày của anh cũng dần dần thả lỏng.
“Lục Thời Minh, mau tỉnh lại đi.
”
…
“Gọi Lục Thời Minh cái gì, gọi anh là chồng.
”
Lục Thời Minh thấp giọng nói một câu, có chút yếu ớt mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi.
”
Đường Tuế vui mừng nắm chặt tay của anh, trong đôi mắt đen nhánh đầy nước mắt.
“Ừm.
”
Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của cô vào lòng bàn tay mình.
“Em đã cứu anh.
”
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn chằm chằm Đường Tuế.
“Hả?”
Sao anh biết được.
Rõ ràng lúc đó anh đang hôn mê.
“Trong khi anh hôn mê vẫn có ý thức, em làm chuyện gì, anh cũng biết hết.
”
“Trước đó anh cho rằng mình không thể sống tiếp được nữa, có lẽ không thể… Anh cũng không dám nói với em.
”
“Hiện tại anh tốt hơn rồi, Tuế Tuế, anh có lời muốn nói với em.
”
Tay Lục Thời Minh bỗng nhiên dùng sức.
“Anh muốn nói gì với em!”
Đường Tuế chớp mắt, lông mi dài rung lên
“Anh yêu em.
”
Con ngươi Lục Thời Minh giống như biển sâu, làm cho người ta đắm chìm vào đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...