Mẹ Đường nghe thế rưng rưng nước mắt, bà nắm chặt tay Đường Tuế: "Vậy con cũng không được...!Con yêu, cha mẹ chỉ có một đứa con là con, chỉ cần con sống hạnh phúc là cha mẹ đã thỏa mãn, không cần con liên hôn...!"
Tình yêu thương không chút giả dối khiến tròng mắt Đường Tuế xẹt qua dòng nước ấm.
Cha mẹ Đường muốn bảo vệ cô, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi.
Trong cốt truyện, nguyên chủ vì không vực dậy được nên mới dẫn đến nhà tan cửa nát, tài sản công ty đều bị Lục Dữ Phong chiếm đoạt hết sao?
Bây giờ Đường Tuế đã tới, ngại quá, cô không làm vật hy sinh!
Cha Đường nhìn bóng dáng con gái, mấy ngày nằm viện đã khiến con bé gầy đi nhiều, nhưng cả người lại tự tin lóa mắt, phân tích thực tế, thần thái sáng láng, không còn là đứa con gái chỉ có thể dựa vào sự chống lưng của cha mẹ nữa.
Ông vừa vui mừng vừa thương xót.
Nếu có thể, ông đương nhiên hy vọng có thể mãi bảo vệ con gái dưới cánh chim của mình, đáng tiếc, ông đã già rồi.
"Con suy nghĩ kỹ chưa?" Cha Đường bình tĩnh đối diện con cái, trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Đường Tuế trong veo: "Vâng thưa cha."
"Được." Cha Đường cười rộ lên: "Có rảnh thì gọi con rể về đây ăn cơm."
Mẹ Đường không thể hiểu nổi ánh mắt của hai cha con, nghe hai người nói dăm ba câu đã bỏ qua việc kết hôn này.
Mẹ Đường tức giận đánh chồng: "Con yêu, rốt cuộc con nghĩ thế nào, thành phố Hải nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể từ từ chọn mà...!"
Nghe vậy, Đường Tuế nghĩ đến gì đó, không khỏi lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
Cô nhắc nhở: "Nhưng mà mẹ ơi, Lục Thời Minh chính là người xuất sắc nhất trong giới...!"
Dứt lời, phòng khách yên tĩnh vài giây.
Mẹ Đường á khẩu không trả lời được.
Đường Tuế thấy cha mẹ đã chấp nhận, liền nói: "Cha mẹ, sau này cha mẹ ở nhà hưởng phúc, con sẽ bảo vệ Đường thị, về phần mất mặt...!" Ánh mắt cô lạnh băng: "Con sẽ lấy lại toàn bộ!" Cậy được yêu thương nên muốn làm gì thì làm, vậy nếu...!Đường Tuế không yêu thì sao?
...
Đường Tuế ăn cơm cùng cha mẹ rồi thu dọn hành lí dưới sự lưu luyến của mẹ Đường.
Cô suy nghĩ rất đơn giản, nếu đã kết hôn, đương nhiên phải ở chung một chỗ.
Dù chỉ làm cho người ngoài nhìn.
Buổi tối.
Đường Tuế ngồi trên sô pha đắp mặt nạ, TV đang phát sóng bộ phim mới của nữ chính Tống Nhuyễn Nhuyễn, Đường Tuế thấy kỹ thuật diễn cũng chỉ thế thôi, nhưng gương mặt nhu nhược động lòng người, là dạng nữ thần của đám trạch nam điển hình.
Chỉ có điều bây giờ Tống Nhuyễn Nhuyễn chưa phải ảnh hậu lớn gì, còn chưa chen chân được vào tuyến hai.
Nghĩ đến con đường thành danh của Tống Nhuyễn Nhuyễn, cô cười mỉa.
Tống Nhuyễn Nhuyễn làm bạn thân nhất của nguyên chủ, điểm xuất phát của cô ta bằng 0, nhờ sự giới thiệu của nguyên chủ, vừa vào giới giải trí đã diễn vai nữ chính.
Có nguyên chủ giúp đỡ, cô ta hoàn toàn không cần vì tài nguyên mà phải nhân nhượng điều gì, về sau cô còn liên tục đầu tư phim cho cô ta, chỉ để nâng Tống Nhuyễn Nhuyễn làm nữ chính.
Nhưng, Tống Nhuyễn Nhuyễn báo đáp thế nào?
Cướp vị hôn phu cô, khiến cô nhà tan cửa nát.
Cuối cùng còn phun ra một câu, có tội phải chịu, phủ nhận mọi công sức của nguyên chủ.
Nói ăn cháo đá bát là đã nói giảm nói tránh cho cô ta.
Trên màn hình, Tống Nhuyễn Nhuyễn đóng vai nữ chính khóc sướt mướt. Kết quả nước tinh chất dư thừa không cẩn thận chảy vào mắt, cô hít hà một hơi.
"Shhh...!"
Đường Tuế híp mắt, nhanh chóng lao vào toilet.
Trong lúc hỗn loạn, cô đã bỏ lỡ tiếng mở cửa điện tử..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...