Thật ra thì những tính toán nhỏ nhặt này của Đường Thiển Thiển, trong mắt Đường Tuế chỉ là trò trẻ con.
Sao cơ? Cô chạy rồi để cô ta vừa vặn tới đây sao?
Cô hồn nhiên nói: "Chị đang nghi ngờ quyết định của bố mẹ à? Bố mẹ nói muốn tốt cho tôi, nhưng ý chị lại nói! bố mẹ muốn đẩy tôi vào hố lửa sao?"
"Hơn nữa, bây giờ tôi đã ở nhà họ Hoắc rồi.
"
"Nếu chị muốn tốt cho tôi, sao lúc tôi chưa bị đưa tới đây chị không nói một lời, lúc chị cướp vị hôn phu của tôi cũng mượt tay thế mà.
"
Đường Tuế khoanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp dừng trên người cô ta.
"Sao em có thể nghĩ chị như vậy?" Mặt Đường Thiển Thiển cứng đờ.
"Trước đó! Chị bị bố mẹ nhốt, bố mẹ không muốn chị ra mặt, còn Vân Xuyên, là anh ấy thật tình thích chị, từ đầu chị cũng từ chối rồi, nhưng mà! "
"Vân Xuyên quá cố chấp, chị thật sự không có cách nào ngăn cản được, vả lại, Tuế Tuế, Vân Xuyên không yêu em, hai người miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc, còn không bằng chúc phúc cho bọn chị.
"
Đường Tuế nhún vai: "Tôi không hề hứng thú với chuyện của các chị chút nào, hơn nữa! Việc chúc phúc các chị, cũng không phải là không thể.
"
"Ừm! " Đường Tuế nghĩ một lát, ngón tay trắng nõn điểm nhẹ cằm: "Tôi chúc hai người! đi.
ế.
m xứng với chó, trăm năm hạnh phúc.
"
Giọng Đường Tuế rất êm tai, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, hệt như gió tháng ba.
"Tuế Tuế, em đừng quá đáng, hôm nay chị tới đây, tất cả là vì muốn tốt cho em, vậy mà em lại ở đây nhục nhã chị.
" "Ơ hay?" Đường Tuế cười cợt: "Nếu thế, hay là tôi gọi Hoắc Chi Châu xuống đây, chị nhắc lại trước mặt anh ấy lần nữa coi sao?"
"Muốn nói cái gì trước mặt tôi?"
Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Hoắc Chi Châu vang lên.
"Cậu chủ.
"
Đường Tuế nhìn thấy Hoắc Chi Châu, mặt mày lập tức hớn hở, lắc vòng eo thon đi đến đứng trước mặt Hoắc Chi Châu.
Cô, chắc chắn đã là tâm phúc của Hoắc Chi Châu.
Nghĩ đến đây, Đường Tuế càng hất cao cằm lên, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ xán lạn.
Hoắc Chi Châu cảm nhận được Đường Tuế tới gần, hơi quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười của Đường Tuế.
Lại là một ngày không thể hiểu nổi trái tim.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu -5, tổng còn 65, wow, ghê đó.
Đường Tuế nghe Luân Hồi Kính nói vậy, mặt mày cong cong.
Chắc chắn là do cô đã thân thiết với Hoắc Chi Châu hơn, dù sao cô cũng là tâm phúc của anh mà!
He he, nghĩ vậy, Đường Tuế lại bước một bước nhỏ về phía Hoắc Chi Châu, mu bàn tay cô không cẩn thận chạm vào cổ tay Hoắc Chi Châu.
Tuy chỉ là đụng chạm nho nhỏ.
Nhưng gần như trong nháy mắt, Đường Tuế nhanh chóng dời tay đi.
Chỉ là một cái đụng chạm nhỏ nhưng lại khiến tay Hoắc Chi Châu nhanh chóng nóng bỏng lên.
Một loại cảm giác không thể tả được.
Trái tim rộn ràng.
Người con gái đáng chết này, rốt cuộc có ma lực gì mà có khiến anh như vậy?
"Đúng rồi đấy, chị có chuyện gì thì cứ nói trước mặt cậu chủ chúng tôi đi.
"
Đường Tuế khẽ nâng cằm, con ngươi trong veo, ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu rọi vào đôi mắt cô, tán sắc ra muôn vàn ánh sao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...