Hổ Tử nương thấy vẻ mặt Đường Tuế không vui, lập tức không biết phải làm sao.
"Ngươi bận việc đi, ta về trước đây.
"
Hổ Tử nương nói một câu khô khan sau đó vội vàng rời đi.
Thấy Hổ Tử nương rời đi, Đường Tuế đóng cửa lại, mới vừa quay người thì thấy Khương Vân Thần đi ra từ trong phòng.
"Chàng nói xem, sau này chúng ta vào thị trấn, cha mẹ chàng! "
Đường Tuế nhíu mày, không thể nói tiếp được.
"Trước kia đã nói tách nhà rồi, đưa tiền hằng năm là được.
"
Khương Vân Thần nghe đến cha mẹ mình, trong mắt ánh lên tia sắc bén, dường như mang theo chút chán ghét.
Đường Tuế cảm thấy hơi lạ.
Lúc trước nàng cảm thấy, tổn thương mà nguyên chủ gây ra cho Khương Vân Thần dường như không đủ.
Phần lớn giá trị hắc hóa của hắn chắc chắn không phải bắt nguồn từ nàng.
Ngược lại, gia đình ruột thịt mới là vấn đề lớn.
"Chàng! Giữa chàng và cha mẹ chàng có vấn đề gì sao?"
Nhất thời, Đường Tuế không nhịn được hỏi.
Sắc mặt Khương Vân Thần nhanh chóng thay đổi, không tiếp tục nói chuyện, mà đi ngang qua người Đường Tuế, rời khỏi nhà.
Đường Tuế há miệng thở dốc, có hơi ngạc nhiên.
Mặc dù biết một số cốt truyện, nhưng đều liên quan đến nguyên chủ, về phần những chuyện khác thì nàng không biết gì cả.
Huống chi, bây giờ cũng không hề có bất cứ tiếp xúc gì với nguyên nam nữ chính, cho nên, sẽ không phát sinh cốt truyện mới.
"Khương Vân Thần.
"
Đường Tuế chạy nhanh tới, duỗi tay kéo tay Khương Vân Thần lại, gọi một tiếng.
Khương Vân Thần không tránh, chỉ đứng lại.
"Ta không hỏi nữa, chàng không muốn nói thì không nói.
"
"Chúng ta cùng đi làm cơm sáng đi, lát nữa còn cần nhờ chàng viết giúp ta một số thứ.
"
Giọng Đường Tuế mềm như bông, hệt như đám mây trên trời.
Thật ra Khương Vân Thần cũng không giận gì, càng không giận Đường Tuế.
Chỉ là hắn cảm thấy trong lòng mình không thoải mái.
Hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Nhưng lúc này, Đường Tuế lại kéo tay hắn như vậy, còn nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, nhất thời, lòng hắn lại bằng phẳng trở lại, dường như chút sóng gió vừa gợn lên chỉ là ảo giác.
"Được không?"
Đường Tuế hỏi lại lần nữa.
"Được.
"
Khương Vân Thần gật đầu.
Đường Tuế nắm tay hắn dắt vào phòng bếp.
"Ta muốn bán căn nhà này đi, nàng thấy được không?"
Khương Vân Thần đang nhóm lửa, Đường Tuế đang ăn.
"Được chứ!"
Đường Tuế nghe thấy lời này.
Nếu đã mua nhà trong thị trấn, đương nhiên sẽ không quay lại nông thôn ở nữa.
Vả lại, cả nhà bà Khương đều chẳng phải người tốt đẹp gì.
"Nhìn lại thì, sau khi chúng ta dọn đi sẽ giao tất cả mọi chuyện ở đây cho tộc trưởng xử lý.
"
Khương Vân Thần vẫn rất tin tưởng tộc trưởng, dù sao trước kia hắn không có sách dọc, chính tộc trưởng đã giúp đỡ cho hắn tiền.
Cho dù số tiền đó, lúc trước hắn đã tích cóp để trả lại rồi.
Nhưng ân tình vẫn còn đó.
"Được, tùy chàng.
"
Đường Tuế gật đầu.
"Ta phát hiện, tính tình hiện tại của nàng tốt hơn trước nhiều.
"
Khương Vân Thần nhịn không được nói.
Bây giờ cảm giác ở cạnh nàng thật sự rất thoải mái.
Đường Tuế nao nao, đến nước này rồi mà còn bị OOC.
Nàng hơi sợ hãi, nhưng may thay Luân Hồi Kính bên kia không cảnh báo gì, nàng mới yên tâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...