Tiểu Bảo cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cũng không biết là do hơi nóng của nước hay là do xấu hổ.
Đại Bảo đứng nhìn trong chốc lát, có chút không nhịn được nữa.
Cậu bé tiêu sái chạy lại, dang hai cánh tay ra.
"Cởi quần áo cho ta.
"
Giọng nói còn mang theo một chút tức giận.
Đường Tuế mỉm cười, mềm giọng đáp lại.
"Được.
"
Đại Bảo lập tức ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay cậu chưa từng có cảm giác này, cảm giác rằng, nàng rất dịu dàng.
Không mắng chửi, không giống người điên, cũng sẽ không đánh người nữa.
Dáng vẻ như một người mẹ tốt.
Đường Tuế cởi quần áo của Đại Bảo ra, ôm thân thể nhỏ bé của Đại Bảo thả vào bồn tắm.
Rồi bắt đầu tắm rửa cho Đại Bảo.
Đợi đến khi tắm cho hai đứa bé xong, Đường Tuế mới gọi với ra ngoài.
"Khương Vân Thần, giúp ta ôm con.
"
Đường Tuế cầm một tấm vải rách trùm lên người Tiểu Bảo, chờ Khương Vân Thần tiến vào lại trùm lên người Đại Bảo, hai người bế đứa bé rời khỏi phòng bếp, vào phòng ngủ.
Đường Tuế lau khô thân thể cho Tiểu Bảo, lại vội vàng mặc quần áo cho cô bé.
Thật đáng thương.
Chờ sau khi mặc quần áo cho hai đứa bé xong, Đường Tuế nhét bọn chúng vào chăn bông.
"Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa lại không có quần áo dày.
"
Nói xong, Đường Tuế dém chăn cho hai đứa bé.
Vừa tắm rửa xong, lúc này lại nằm trong ổ chăn ấm áp, hai tiểu đậu đinh cảm thấy cực kì thoải mái, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.
Khi Đường Tuế nhặt tấm thảm lên, tranh thủ thời gian lấy quần áo của mình, thì hai đứa bé đã ngủ say.
Nàng rón rén đi ra ngoài.
Lúc đến phòng bếp, bồn tắm đầy nước bẩn kia đã được đổ đi.
Đường Tuế bỏ quần áo trong tay xuống, xoay người lén nhìn ra bên ngoài.
Khương Vân Thần đang cúi đầu nhổ cỏ dại trong sân, vẻ bề ngoài tuấn mĩ nhiễm một tầng sương lạnh.
Dường như không hợp với anh lắm.
Đường Tuế đổ nước ấm trong nồi vào bồn tắm.
Hòa thêm một chút nước lạnh, rồi mới cởi quần áo ngồi vào bồn tắm rửa.
Nhiệt độ bốc lên cao, tinh thần vẫn luôn căng thẳng của Đường Tuế lúc này mới thả lỏng một chút.
Thậm chí nàng hơi mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc.
Bồn tắm này không lớn lắm, nhưng dáng người Đường Tuế nhỏ nhắn, hơi co gối lại, là cả người có thể lọt thỏm trong bồn, dưới gáy lót một tấm khăn mặt nên cũng không bị đau gáy.
Ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào, cả cơ thể nàng được bao bọc trong làn nước ấm, khỏi phải nói có bao nhiêu thư thái.
Bất tri bất giác, Đường Tuế ngủ quên trong bồn tắm.
Khương Vân Thần đang nhổ cỏ bên ngoài, ánh mắt giống như vô ý đảo qua phòng bếp.
Thấy bên trong đã lâu không có động tĩnh.
Bỗng nhiên bên trong vang lên một tiếng "phịch", cùng với đó là tiếng kêu yếu ớt.
Khương Vân Thần nhíu mày, ném mớ cỏ dại trong tay đi, sải bước đến trước cửa.
Lúc đến nơi, hắn dùng sức đẩy cánh cửa phòng bếp ra.
"Nàng làm gì đó?"
Rồi không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.
Hắn tùy ý quét mắt một cái, thế mà lại thấy được cơ thể trắng nõn của Đường Tuế nằm bên trong bồn nước, mái tóc đen dài giống như rong biển lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó thôi, cũng đủ khiến khuôn mặt trắng nõn của Khương Vân Thần đỏ bừng lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...