Khương Vân Thần thấy Đường Tuế ngã vào ngực mình, bèn lấy hai tay đỡ người, không để Đường Tuế dựa vào ngực hắn.
Người phụ nữ này, tâm tư rất linh hoạt, nếu không phải hắn vì bận rộn chuyện bài vở học tập, luôn ở trong thành, không có tâm tư lo việc trong nhà, thì đã sớm phát hiện ra tất cả manh mối.
Đừng tưởng rằng, bây giờ nàng cầm theo một thang thuốc to, hắn sẽ tin tưởng nàng.
"Vân Thần, mau dẫn nàng về nhà đi.
"
"Đúng vậy, chắc là bị dọa không nhẹ.
"
Người xung quanh hai mặt nhìn nhau.
Vợ Vân Thần là một người đàn bà chanh chua đó, vậy mà lại bị dọa thành thế này, nhất định là do lời nói của bọn họ cực kì quá đáng.
Haizzz, dù nàng hung ác thì thế nào.
Khương Vân Thần nhìn Đường Tuế, rất không muốn đụng chạm da thịt với nàng.
Hắn vác nàng lên vai, mang về.
Trong ngôi miếu đổ nát, những người khác của thôn Khương gia, đánh giá Đường Hiểu Mạn thêm vài lần rồi rời đi.
Khương Vân Thần khiêng Đường Tuế về nhà, ném lên giường, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, nhặt thang thuốc rơi dưới đất lên rồi đi sắc thuốc cho Tiểu Bảo.
Lúc tối hắn về đến nhà, thấy mấy đứa nhóc ngồi ôm nhau khóc, khuôn mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, đã hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Đường Tuế bỗng nhiên tỉnh lại, thật ra nàng tỉnh vì lạnh.
Hai tay chống lên tấm ván gỗ ngồi dậy, nương theo ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua đồ vật trong phòng.
Ừm, nhà chỉ có bốn bức tường.
Không có gì khác.
Trong căn nhà xây bằng đất này, cũng chỉ có mấy tấm ván giường gỗ nàng đang nằm.
Đường Tuế xỏ giày, sửa soạn lại quần áo trên người rồi đi ra ngoài.
Trong nhà chính tối đen, trong phòng chỉ có một tia sáng nhỏ.
Nàng vào xem một vòng, Khương Vân Thần không ở trong này.
Trên giường có một cô bé mặt đỏ bừng, bên cạnh là một cô bé choai choai khoảng chừng bảy tám tuổi, ghé vào giường, trằn trọc ngủ.
Đường Tuế vội vàng ra ngoài, múc một chậu nước lạnh tiến vào, giặt sạch một chiếc khăn rồi đặt lên trán cô bé.
Cô bé trước mắt này là muội muội trong cặp long phượng thai mà nàng và Khương Vân Thần sinh, tên là Tiểu Bảo.
Đường Tuế nhìn chén thuốc bên cạnh, rõ ràng là Khương Vân Thần đã cho con bé uống thuốc.
Nàng nhíu mày, muốn để Tiểu Bảo uống chút máu, nhưng không có thuốc để hòa máu vào, sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nghĩ nghĩ một lát, nàng ôm lấy cô bé đang ngủ say trên giường đặt vào phòng cách vách.
Còn mình thì ở bên cạnh sắc thuốc một lần nữa.
Đợi sau khi sắc xong, cắn đứt ngón tay, nhỏ một chút máu vào.
"Tiểu Bảo, uống thuốc nào.
"
Bàn tay Đường Tuế vỗ vỗ cô bé, muốn đánh thức cô bé.
Đôi mắt Tiểu Bảo nhắm chặt, Đường Tuế gọi một lúc lâu, con bé mới chậm rãi mở mắt ra.
Đợi khi thấy người trước mặt của Đường Tuế thì bé mím chặt môi lại, người cũng đột nhiên co rúm.
"Con, con không uống, người muốn hại chết con.
"
Giọng điệu tức giận, cô bé nghiêng đầu, không dám nhìn Đường Tuế.
Đường Tuế: "! "
Đứa nhỏ này mới ba tuổi, đã thành tinh rồi ư?
"Con mà không uống thuốc, đầu sẽ trở nên ngu ngốc, thấy người ta sẽ chảy dãi.
"
Tiểu Bảo nghe Đường Tuế nói vậy, sợ tới mức giật mình, nước mắt cứ thể chảy xuống.
"Con không muốn thành đứa ngốc.
"
Con bé nức nở.
"Vậy con uống thuốc đi.
"
Tiểu Bảo cực kì ấm ức, vừa sợ Đường Tuế hạ độc vào thuốc hại chết cô bé, vừa không muốn trở thành đứa ngốc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...