Mặt Chu Khả Nhân trắng bệch, không ngờ thật sự hiểu lầm cô.
Đường Tuế trực tiếp lấy một tấm thẻ từ trong ví mình ra, đưa đến.
“Vâng, tiểu thư vui lòng đợi một lát.
”
Nhân viên hướng dẫn cầm thẻ rồi đi lấy quần áo.
Người xung quanh nghe thế, hai mặt nhìn nhau.
Nữ sinh lúc trước còn vây quanh Đường Tuế khua chân múa tay lập tức mặt đỏ đến mang tai vội vàng rời đi.
“Tuế Tuế.
”’
Tống Minh Trì đè sự lúng túng xuống, cười đỡ quê, vừa định tiến lên giải thích.
“Chúng ta không thân như vậy.
”
Đường Tuế lui về sau một bước.
Trước kia đều là Đường Tuế theo đuổi anh ta, giờ lại muốn rũ sạch quan hệ với anh ta, điều này làm Tống Minh Trì không vui.
Dù anh ta không đúng, hiểu lầm Đường Tuế, thế nhưng cũng là vì trước đây cô là loại người dối trá.
Cô cao cao tại thượng, hùng hổ dọa người, còn Chu Khả Nhân lại đáng thương như con thỏ nhỏ, nhìn thế nào cũng là cô ta bị ấm ức.
Đường Tuế trước mắt giống như trở thành người khác, điều này làm Tống Minh Trì thầm cảm thấy quái lạ.
Chẳng qua loại phụ nữ như cô anh ta cũng thấy nhiều rồi, giờ khắc này chẳng qua cũng là lạt mềm buộc chặt, nghĩ trăm phương ngàn kế để anh ta chú ý, theo đuổi cô thôi.
Xét đến địa vị của nhà họ Đường, anh ta cũng bằng lòng cúi đầu một chút.
“Đường Tuế, mấy ngày nữa là đến đại thọ bảy mươi của bà nội tôi, bà ấy vẫn luôn rất thích cô, nên đặc biệt dặn tôi phải dẫn cô đến.
”
“Cô sẽ đi chứ?”
Tống Minh Trì hỏi một tiếng.
“Không biết, phải xem ba tôi như thế nào đã.
”
Đường Tuế lắc đầu, chỉ cần Luân Hồi Kính không phát nhiệm vụ cho cô, cô không muốn dính dáng đến bọn họ đâu.
Cô luôn cảm thấy, Tống Minh Trì có chút giả tạo.
Mặc dù Tống Tinh Dã có chút lạnh lùng, xấu xa, nhưng đôi khi cô lại muốn đến gần anh.
“Tiểu thư, đồ của cô đã gói xong, cô có cần mang đến xe không?”
Nhân viên hướng dẫn xách theo mấy túi quần áo, đặt bên chân, rồi vô cùng cung kích đưa cho Đường Tuế bằng hai tay.
“Tuế Tuế, để tôi xách hộ cho.
”
Tống Minh Trì vươn tay cầm túi giấy lên.
“Để tôi.
”
Tống Tinh Dã từ ngoài đi vào, còn đặc biệt xen vào giữa Tống Minh Trì và Đường Tuế.
Anh khom lưng, cầm túi giấy trong tay Tống Minh Trì.
Tống Minh Trì vốn còn muốn kiên trì thêm một lát nhưng lại bị trực tiếp cầm đi, ngón tay anh ta cũng bị siết đỏ.
Mẹ, cái thằng nghèo này.
Đã nghèo còn mất dạy.
Tống Minh Trì ngạo nghễ liếc Tống Tinh Dã, sau đó nhìn Đường Tuế.
“Đường Tuế, kẻ làm nhà cô cũng quá bất lịch sử nhỉ.
”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tống Minh Trì nói những lời như này.
Bởi vì liên quan với Đường Tuế, Tống Tinh Dã đã đến trường cô, giúp cô xách balo và thức ăn, cùng đến lớp cùng tan học.
Tương tự như thế, từ nhỏ Tống Tinh Dã đã học đánh đấm để bảo vệ an toàn cho Đường Tuế.
Cũng chính vì vậy nên Tống Tinh Dã học cùng khối với bọn họ, học cực giỏi, luôn đứng nhất lớp.
Tống Minh Trì có lén tìm gia sư học thêm thì vẫn xếp dưới Tống Tinh Dã, đối với anh ta thì đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Cộng thêm trước kia anh cứ như cái đuôi của Đường Tuế, bám trước theo sau, bình thường anh ta nói xấu Tống Tinh Dã hai câu, Đường Tuế sẽ trở về chỉnh Tống Tinh Dã một cách tàn nhẫn.
Cho nên khi nói xong lời này, Tống Minh Trì chậm rãi chờ đợi Đường Tuế nhục mạ Tống Tinh Dã.
Đường Tuế nghe được lời này của anh ta, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
Ánh mắt cô cũng nhìn về phía Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã nhíu mày thấp xuống, đè nén hận ý nồng nặc xuống, hai tay cũng nắm chặt, mím môi nén sự tàn bạo lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...