Xuyên Nhanh Hối Hận Cũng Vô Dụng!
Tháng bảy lưu hỏa, tháng tám vị ương.Mấy con tuấn mã cất vó cuồn cuộn bụi mù, chạy như bay trên đường hồi kinh.
Dẫn đầu là một nam nhân tuấn mỹ vô trù, toàn thân mang theo quý khí long chương phượng tư.“Gia, hay là chúng ta chậm lại một chút?”Phía sau truyền đến tiếng hỏi ý của Hạ Hà, Triệu Bân vẫn mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn quất roi giục ngựa đẩy tốc độ lên nhanh hơn.Lần này hành trình ở Lĩnh Nam của hắn hết thảy đều thuận lợi, Triệu Bân trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn thế mà lại có thể ở nơi này lần tìm ra chứng cứ phạm tội cấu kết của đại hoàng huynh.Càng ngoài dự đoán của hắn nữa chính là, hắn đã có được một cây Thiên sơn tuyết liên từ một tay nhà giàu ở Lĩnh Nam.
Tên thương nhân nhà giàu kia vốn tưởng đem hoa hiến cho tên quan cai quản Lĩnh Nam bị tịch biên tài sản lần này.Triệu Bân sờ sờ cây trâm thỏ ngọc tường vân nạm bảo đang được hắn đặt trong ngực, đáy mắt xẹt qua một chút dịu dàng khó nhận ra.
Cây trâm này là hắn vô tình thấy được trong một cửa hàng bán trang sức ở Lĩnh Nam, ngay khi vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy nó rất thích hợp với biểu muội.Triệu Bân tuy ở Lĩnh Nam nhưng người ở Bình quốc công phủ vẫn thường xuyên dùng bồ câu đưa thư để bẩm báo lại cho hắn về tình hình sức khỏe của biểu muội.
Cây Thiên sơn tuyết liên ngày đó quả nhiên là có hiệu quả, những thuốc bổ được ngự tứ mà hắn đưa đến Quốc công phủ cũng đều là trân phẩm khó gặp, thế nên biểu muội gần nhất đã có thể ra phủ tham dự yến tiệc được rồi.Triệu Bân cả đêm không ngủ, một đường ra roi thúc ngựa về đến kinh thành, ngay cả vương phủ cũng không rảnh ghé về mà mang theo chứng cứ phạm tội hắn đã thu thập được tiến vào ngự tiền diện thánh luôn.
Cuối cũng cùng có thể trước buổi lên triều gặp được Hoàng đế, đánh cho Đại hoàng tử không kịp trở tay.Thánh Thượng long nhan giận dữ, Đại hoàng tử bị xử phạt, sung quân đất phong.
Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng rằng từ này về sau Đại hoàng tử chỉ còn có thể làm một Vương gia nhàn tản mà thôi.
Nhưng thật không nghĩ tới, lần này người tra án thế nhưng lại là Tề Vương - vốn bình thường, mờ nhạt nhất.Khi hạ triều, Triệu Bân thấy Nhị hoàng huynh như có thâm ý mà nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn được Thánh Thượng ân chuẩn, tiến vào hậu cung thăm Hoàng hậu và Thụy phi.Ngón trỏ vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc trên ngón cái, Triệu Bân trong lòng biết rõ, lúc này hẳn là Nhị hoàng huynh đã sinh ra cảnh giác với hắn rồi.
Đáng tiếc, hiện tại hắn thế đơn lực mỏng, so sánh với đám người Nhị hoàng huynh thì đúng là chim sơn ca so với chim ưng trên trời xanh rồi.
Chỉ có thể tiếp tục thao quang hối tích, từ từ phát triển thế lực của chính mình thôi.*Lúc Triệu Bân rời cung thì nghe hạ nhân bẩm báo là hôm nay biểu muội đã đến Định Viễn Hầu phủ ngắm hoa rồi.
Mấy tháng không thấy, hắn muốn tận mắt nhìn xem biểu muội hiện giờ đã khoẻ mạnh hay không.
Huống chi… Lại đưa tay sờ lên chiếc trâm cài kia, Triệu Bân có chút gấp không chờ nổi, muốn nhìn vẻ mặt của biểu muội khi nhìn thấy món quà này của hắn.Thế tử Định Viễn Hầu cũng không quá kinh ngạc đối với việc Tề Vương đột nhiên tới làm khách.
Y cười trêu chọc, nói: “Tề Vương điện hạ là cố ý tới đón Tề Vương phi hồi phủ sao? Nghe nói hôm nay điện hạ vừa mới hồi kinh là đã tới nơi này của ta luôn.”Triệu Bân thế mới biết, nguyên lai hôm nay công chúa Quỳnh Hoa cũng được mời đến hầu phủ làm khách.
Hắn nhớ tới lúc bái kiến Hoàng hậu và mẫu phi, hai người họ đều ý cười doanh doanh mà khen ngợi công chúa hết lời.
Khi ấy hắn mới nhớ tới cái sự thật là mình đã cưới chính phi rồi.Đáng tiếc, đối với hắn mà nói thì nàng ta cũng chỉ như một bình hoa bài trí thôi.Triệu Bân ngăn Thế tử lại trước khi y kịp phân phó hạ nhân mời Tề Vương phi đến: “Không nhọc Thế tử quan tâm, bổn vương lần này đến là muốn cùng Kiều biểu muội nói mấy câu.
Nghe nói hiện giờ nàng bệnh nặng mới khỏi, cho nên bổn vương mới muốn ghé thăm một chút.”Đây là quan tâm đến mức nào mà lại sốt ruột chạy đến tận phủ đệ của người khác để thăm biểu muội của mình chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...