Xuyên Nhanh Hệ Thống Tiểu Tam


[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 45%]
[Pupa: Cảnh báo! Breakmeter giảm xuống 20%.]
Vân Ngọc nuốt nước bọt khi nhìn thấy làn sóng thây ma trước mặt.

Lĩnh Khải khép hờ đôi mắt nhìn cậu.

Đây chính là muốn dồn cậu vào đường cùng, cậu không thể chạy trốn, cũng chẳng thể chống lại Lĩnh Khải.
[Hệ thống, tại sao Lĩnh Khải lại trở thành như vậy chứ? Điều gì đã chọc giận anh ta?]
[Pupa: Cậu.]
[Tao? Nhưng tao có làm gì sai đâu? Ý tao là, anh ta là một con quái vật vô tâm chỉ thích làm rối tung mọi chuyện, và tao cũng chấp nhận tất cả cái mớ bòng bong mà anh ta tạo ra mà?]
[Pupa:...!chỉ cần anh ta có Fatemeter, thì anh ta sẽ không phải là người vô tâm vô phế.]
[Nhưng, nhưng những gì anh ta làm–]
Vân Ngọc không có nhiều thời gian để tranh luận với hệ thống khi Lĩnh Khải lại một lần nữa gọi tên cậu, “Chủ tịch Nhu, ngài nghĩ sao về đội quân thây ma của tôi? Tôi có thể tạo ra nhiều thứ hơn thế nữa, nhưng tôi không muốn làm cho công dân của ngài phải chết điếng thêm nữa.”
Ánh mắt trịch thượng của Lĩnh Khải quét qua những người có năng lực, tất cả họ rõ ràng đều đang vô cùng sợ hãi, nhưng lại được nâng cao tinh thần khi chủ tịch Nhu của họ đứng trước mặt.

Họ tôn thờ Nhu Lan như một vị thần toàn năng.
Sau đó, anh nhìn thấy Bích Hà xuất hiện phía sau Nhu Lan và cái cơ thể chết tiệt đó dám dính lấy Nhu Lan.

Anh cảm thấy Bích Hà cố tình chọc tức mình bằng cái nắm tay Nhu Lan và tỏ vẻ yếu đuối.

Lĩnh Khải nghiến răng, anh mở lòng bàn tay và bắn một tia laze về phía Bích Hà, nhưng bị Nhu Lan đẩy lùi bằng cách tung đòn tấn công tương tự.
Các đòn tấn công của họ chạm nhau giữa không trung,, tạo ra một tia chớp lóe cùng một tiếng nổ vang.
“Chủ tịch Nhu yêu phó chủ tịch của ngài đến mức dám đẩy lùi tấn công của tôi cơ đấy.

Ngay cả sau khi ngài đã bị bao vây bởi đội quân thây ma sao?” Lĩnh Khải hỏi lại, cơn tức giận trong anh bùng lên mãnh liệt, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén.

Anh cũng chẳng thể hiểu tại sao mình phải kìm nén cơn tức giận, nhưng quả thật anh đã cố gắng làm vậy.
“Bích Hà là một trong những người của tôi, tôi sẽ không để cậu làm tổn thương cậu ấy.” Nhu Lan nhẹ nhàng nói.

Nhưng chính câu nói đó đã triệt để làm bùng lên cơn giận dữ của Lĩnh Khải.


Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc khi lại đi hỏi cái nguyên nhân chết tiệt ấy, tất cả, ngay từ đầu không phải quá rõ ràng rồi sao.
Không ai thích anh, không ai sẽ bảo vệ anh, và anh đã từng mong ước sẽ có ai đó, trong tương lai.

Tại sao anh phải chần chừ?
“Vậy thì tốt, tôi sẽ chẳng cần phải nhường nữa.” Lĩnh Khải giơ ngón tay ra lệnh, “Tấn công”.
Làn sóng thây ma màu đỏ rực nhanh chóng di chuyển, trong khi con thây ma khổng lồ mà Lĩnh Khải an tọa vẫn dứng yên, chỉ càu nhàu tức giận.

Thây ma đỏ chậm hơn, nhưng lại mạnh hơn thây ma ánh sáng rất nhiều.

Những con thây ma ánh sáng lao vào tấn công những người có năng lực.
“Bảo vệ thành phố! Sử dụng tất cả sức mạnh của mọi người!”
Mọi người bắt đầu tung ra sức mạnh của mình.

Người hệ đất đã tạo ra hai mảng kiến tạo và đập thẳng vào các thây ma để nghiền nát chúng.

Người hệ lửa sử dụng những quả bom lửa thiêu rụi đám thây ma, và nhiều sức mạnh khác nữa.
“Bắt đầu kết hợp tấn công! Cùng nhau đoàn kết lại!”
Nhu Lan lại ra lệnh.

Sau khi trở thành chủ tịch, cậu đã chỉ định mọi người phải có một người bạn đồng hành để cùng kết hợp nâng cao sức chiến đấu.

Đó là ý tưởng ban đầu của Nhu Lan, bởi vì cậu nhận thấy rằng một số người sẽ tạo ra sức công phá mạnh hơn khi kết hợp với một người khác.
“RÕ, CHỦ TỊCH!!!” Tất cả mọi người cùng đồng thanh.
Một người hệ gió đã tạo ra một luồng gió mạnh làm chậm các thây ma đang tiến tới, và đồng đội của người đó, một người hệ băng, kết hợp đòn tấn công bằng băng.

Sự kết hợp giữa băng và gió đã tạo ra một trận bão tuyết làm đóng băng các thây ma ánh sáng và làm giảm tốc độ của chúng thành công.
Tuy nhiên, trạng thái đó không duy trì được lâu, bởi vì thây ma có khả năng chịu lạnh rất tốt.

Chúng sẽ phá vỡ lớp băng sớm thôi.

Do đó, những người sử dụng năng lực có cơ thể mạnh mẽ lao nhanh về phía thây ma và đấm hoặc cắt đầu chúng.


Đầu các thây ma ghê rợn lần lượt rơi xuống đất.
Nhiều tổ hợp tấn công đã được thực hiện, nhờ sự huấn luyện của Chủ tịch Nhu.

Nhưng, không đủ, vẫn không đủ.

Không, đủ rồi, nhưng chẳng có ích lợi gì.
Bởi vì mỗi lần tiêu diệt được các thây ma, Lĩnh Khải sẽ từ tốn giơ tay và nói,
“Hợp nhất.”
Sau đó, tất cả cơ thể của đám thây ma sẽ tập hợp lại và hợp nhất thành hình thù quái dị.

Chúng lớn đến nỗi, đám thây ma bị tiêu diệt ở cổng thành đã hợp nhất thành một quả cầu thịt thối rữa kinh tởm chứa đầy những mảnh xác chết gớm ghiếc.

Dù họ có cố gắng phá hủy nó đến đâu, đám thây ma vẫn không thể bị tiêu diệt hoàn toàn.
Qủa cầu xác chết đã làm lung lay tinh thần của nhiều người sử dụng năng lực, họ đã quá mệt mỏi và sợ hãi loài sinh vật ghê tởm này.

Lĩnh Khải bật cười khi chứng kiến nhiều người sử dụng năng lực đã bắt đầu chạy lại thành phố, cố gắng tìm nơi ẩn trốn trong vô vọng.
“Thật đáng tiếc.

Có vẻ như họ không mạnh mẽ như ngài tưởng, Chủ tịch Nhu.” Lĩnh Khải cất lời.

Anh thấy Nhu Lan không hề nhúc nhích, cậu vẫn đứng thẳng không hề dao động.
[Hệ thống, hiện tại tao không thể nhấc nổi đôi chân của tao rồi, nó đã trở nên tê dại..

Tao sợ…]
[Pupa: Tôi còn đang định khen ngợi lòng dũng cảm của cậu.]
Vân Ngọc hít thở sâu.

Cậu vẫn không hiểu sao sự việc lại tiến triển tồi tệ như thế này, nhưng nếu hệ thống nói rằng cậu là người gây ra chuyện này, thì cậu không muốn bất cứ ai trở thành nạn nhân cho sự bất cẩn của mình.

Cậu liếc nhìn Bích Hà.

Bích Hà là người kết hợp cùng cậu, bởi vì Nhu Lan không cần bất kỳ đòn tấn công nào trợ giúp, cậu chỉ cần tăng cường sức mạnh.

“Đi thôi Bích Hà.”
“Tôi sẽ hỗ trợ ngài, Nhu Lan.” Bích Hà gật đầu.
Nhu Lan ra lệnh cho cô gái ở gần cậu, “A Mẫn, cột đất.”
“Rõ, chủ tịch.”
Cô gái tên A mẫn đã sử dụng sức mạnh hệ đất của mình và mặt đất bên dưới ba người rung chuyển.

Mặt đất bên dưới dựng thẳng lên cao và tạo ra một cây cột đất.

Nhu Lan và Bích Hà giờ đã ở trên cao hơn hẳn lũ thây ma đó.
Mọi người rút lui ngay lập tức khi thấy Chủ tịch và Phó chủ tịch đã sẵn sàng tấn công.

Lĩnh Khải dõi theo trong ngập tràn ghen tị, bởi vì mọi thứ về Nhu Lan và Bích Hà quả thực quá hòa hợp, anh không thể chờ đợi thêm để phá hủy mối quan hệ của họ.
“Tôi sẵn sàng, Nhu Lan!” Bích Hà bừng lên nguồn sáng mãnh liệt và đặt tay lên đầu Nhu Lan.

Cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Bây giờ cậu đang cố gắng liên tục tái tạo năng lượng cho Nhu Lan, để Nhu Lan không nạp quá nhiều hoặc cạn kiệt sức mạnh trong khi tung đòn tấn công
Nhu Lan biết Bích Hà đang truyền năng lượng cho mình.

Cậu hít một hơi thật sâu và mở lòng bàn tay.

Một quả cầu điện bắt đầu xoay quanh từng ngón tay của cậu, tổng cộng có mười quả cầu điện trong tay cậu.
Nhu Lan giơ lên cao, rồi vỗ tay một cái, “Nguồn sáng hủy diệt!”
Những quả cầu điện trên ngón tay cậu tạo ra hàng ngàn tia sét nhắm thẳng vào đám thây ma với độ chính xác chết người.

Mỗi đòn tấn công sẽ nổ tung và thiêu rụi các thây ma, và chúng cũng đủ mạnh để phá hủy hạt kết tinh của đám thây ma.
Lĩnh Khải kinh ngạc nhìn theo.

Trên bầu trời như đổ cơn mưa ánh sáng lóa cả bầu trời, ngăn cho lũ thây ma hợp nhất.

Lĩnh Khải thực sự phải dùng năng lượng tạo ra một kết giới để bảo vệ mình khỏi cuộc tấn công.
Sau khi Nhu Lan vỗ tay năm lần, cậu bắt đầu ho ra máu.


Cậu đã tung ra vô số đòn tấn công dứt khoát hướng vào đám thây ma.

Cậu đã đạt cực hạn, ngay cả với sức mạnh chữa lành của Bích Hà.

Bích Hà cũng bắt đầu run rẩy, vì cậu ấy cũng biết bản thân sắp đến giới hạn.
[Hệ thống, T-tao đã làm được? Tao đã..thắng?]
[Pupa: Cậu đã làm rất tốt, Bạch Vân Ngọc.]
Pupa nhìn Vân Ngọc vỗ tay lần thứ sáu và cuối cùng cũng gục xuống, Vân Ngọc thì thầm nhắn nhủ với Bích Hà trước khi cậu hoàn toàn lâm vào hôn mê.

“Hãy bảo vệ..

mọi người.”
“Nhu Lan!” Bích Hà hét lên khi Nhu Lan ngã xuống vì kiệt sức.
Nhìn thấy được sơ hở, Lĩnh Khải đã ra tay phá hủy trụ đất khiến hai người rơi xuống.

Lĩnh Khải dùng sức mạnh gió bắt cả hai người lại trước khi cơ thể họ đáp xuống mặt đất.
Lĩnh Khải nhìn một lượt gần 90% đội quân thây ma của mình đã bị tiêu diệt mà không có cơ hội hợp nhất trở lại.

Sức mạnh của Nhu Lan thực sự đáng kinh ngạc, cậu có lẽ là người mạnh nhất mà Lĩnh Khải từng gặp.
Bích Hà tuyệt vọng mở lòng bàn tay và cố gắng chữa trị cho Nhu Lan, nhưng luồng ánh sáng thường ngày không hề xuất hiện.

Chính cậu ấy cũng đã dùng hết sức lực của mình.
Lĩnh Khải quét mắt toàn bộ đám người đang sững sờ bất lực nhìn Nhu Lan ngã xuống.

Cậu cần rất nhiều thời gian để có thể hồi phục nếu không có sự chữa trị của Bích Hà.
Những người khác bắt đầu lùi lại, một số đã chạy toán loạn, cố gắng chạy khỏi hiện trường.

(GinGin:tui chỉ muốn nói, ‘Đồ ngu! Đồ ăn hại! C*t m* mày đi!’ thật chứ… Bé của tui đã làm hết sức để cứu họ mà họ…)
Khi Chủ tịch thất bại, thì tất cả họ đều bị tiêu diệt, ít nhất thì tại giờ khắc này, nhuệ khí của họ đã tan thành mây khói.
Lĩnh Khải bật cười, anh nhảy khỏi con thây ma khổng lồ và ung dung bước tới trước mặt Bích Hà.
Bích Hà ngước mắt và hóa đá với đôi mắt hổ phách của Lĩnh Khải.

Lĩnh Khải trừng mắt nhìn cậu, dưới ánh trăng, đôi mắt hổ phách ấy lóe lên nguy hiểm.
“Đưa Nhu Lan cho ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui