Ba năm trôi qua, thiếu nữ 15 tuổi xinh đẹp mặc trên mình bạch y, gương mặt mỉm cười tựa như gió xuân đứng cạnh khu rừng, bên cạnh thiếu nữ là một bé gái 12 tuổi đáng yêu đang nướng thịt linh thú, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, thu hút không ít động vật.
" Vệ sư tỷ, thịt chín rồi đó, mau thử xem tay nghề mới của muội, chắc chắn siêu cấp mỹ vị luôn. " Giai Hy nhận lấy một phần thịt nướng từ Bội Sam, có chút chần chừ.
Nói thật thì vị tiểu sư muội này mặt nào cũng giỏi thế mà riêng khoản nấu nướng lại dở tệ không ai sánh bằng, nhớ cái ngày định mệnh hôm đó cô ăn điểm tâm do Bội Sam chuẩn bị cho mình, nhìn thì bề ngoài của điểm tâm vô cùng tinh xảo đẹp mắt nhưng vị thì trái ngược hoàn toàn, kinh khủng cực kì, hại cô vừa ăn miếng đầu tiên đã phải chạy đi nôn hết thức ăn cả ngày đấy, đến mấy ngày sau vẫn còn ám ảnh, không dám ăn bất cứ thứ gì.
" Vệ sư tỷ, tỷ mau ăn đi. " Nhìn ánh mắt mong chờ đầy hưng phấn từ Bội Sam, Giai Hy cũng chỉ có thể cắn răng cho phần thịt kia vào miệng.
Phụt, phun toàn bộ thịt trong miệng mình, cô nhanh chóng chạy đến dòng suối gần đó súc miệng. Món ăn địa ngục gì đây, gia vị phân chia thì không đồng đều, chỗ nhạt chỗ mặn còn bị khét, đặc biệt lớp thịt bên trong vẫn còn sống nhăn nhở, làm sao nuốt nổi.
Bội Sam ngơ ngác, trên tay phần thịt linh thú mà Giai Hy vừa ăn xong, vết cắn vừa rồi để lộ phần thịt tươi toàn máu nhìn cô chạy đi tìm chỗ nôn, đến khi trở về cả người rã rời mệt mỏi như vừa đại chiến ba trăm hiệp.
" Vệ sư tỷ, tại sao tỷ lại chạy đi súc miệng, thịt muội nướng không ngon sao? Nhưng muội người trong sư môn đều khen ngon mà. "
Nghe Bội Sam nói vậy, cô liền nhớ lại dáng vẻ mấy vị sư đệ / sư muội mấy gặp gần đây, ai nhìn cũng như sắp chết. Chắc là kiệt tác từ món thịt này, nhưng cũng không thể khen ngon chứ. Hại người vô tội như cô.
Rốt cuộc, sau khi hồi phục sức lực, vẫn là Giai Hy phụ trách nướng thịt, tuyệt không dám để Bội Sam động vào bất cứ thứ gì.
" Sam Sam, Giai Hy, hai đứa lại bắt linh thú nướng ăn!. " Trên trời vang lên giọng nói giận dữ, tiếp theo đó là bóng dáng của Hạ Dương trưởng lão đang phi hành đáp xuống chỗ cô đang đứng.
" Sư phụ... sao người ở đây? " Bội Sam nhanh nhảu giấu thịt sau lưng, nở nụ cười ngây thơ nhìn.
" Hừ, hai đứa không phải giả bộ, ta đều thấy cả rồi. Suốt ngày không chăm chỉ tu luyện chỉ biết đi bắt linh thú, linh thú của cả sư môn cũng sắp bị hai con bắt sạch rồi. "
" Hì hì, nhưng thịt linh thú rất ngon nha, còn thơm nữa, mỹ vị hơn thịt mấy loài thú khác. "
" Tạm thời chuyện linh thú bỏ qua, ta có chuyện quan trọng hơn. Ly Phong xuất quan rồi, hiện tại trưởng môn triệu con sang đại điện đó Giai Hy. "
" Ly Phong? "
" Sư phụ của con đó. "
" À, vâng. " Ăn thịt linh thú nhiều năm làm cô quên mất vị sư phụ hữu danh vô thực này, hôm nay xuất quan không biết vì lí do gì đây, còn kinh động đến cả trưởng môn.
Đại điện rộng lớn hiên ra trước mặt, bên trong là mười một trưởng lão đang đứng xếp ngay ngắn thành hai bên hàng, chính giữa điện là trưởng môn ngồi trên tọa vị.
" Đồ đệ Vệ Giai Hy ra mắt trưởng môn cùng các trưởng lão. " Chắp quyền hành lễ, ánh mắt Giai Hy đặt trên người nam tử trẻ tuổi đứng gần đó, ánh mắt lạnh nhạt.
" Đứng dậy đi, biết vì sao hôm nay ta triệu con đến đây không? "
" Đồ đệ ngu muội không biết. " Cúi thấp người che đi gương mặt của mình, cô trả lời.
" Hiện tại con đã là một nguyên anh, tương lai tiền đồ rộng lớn, mặc dù trên danh nghĩa con là đồ đệ của Ly Phong nhưng cũng chưa bái sư. Hôm nay ta triệu toàn bộ trưởng lão đến đây cũng là vì cho con lựa chọn sư phụ của riêng mình. "
Lời trưởng môn vừa nói ra khiến không ít người ngạc nhiên, Giai Hy chính là môn thiên tài nha, trong sư môn căn bản là bảo bối của mọi người, các trưởng lão thình thoảng cũng gửi không ít đồ tốt cho cô. Giờ được nhận về, ai chẳng muốn chứ.
" Quyền quyết định nằm ở con. "
" Trưởng môn, tự tiện lấy đồ đệ của ta đi đã xin phép chưa? " Ngoài cửa, nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân hạ phàm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...