Nhờ kĩ năng chặt chém thượng thừa, Giai Hy lấy được một viên thuốc miễn phí từ chỗ hệ thống dùng, chưa đến mười mấy giờ liền tỉnh lại.
" Ưm... khát, muốn nước. " Giọng cô khản đặc do cổ họng bị khô, khi mở miệng nói đều phi thường khó khăn, còn ẩn ẩn chút đau rát.
" Em tỉnh rồi, khát nước sao, đợi chút tôi lấy cho em. " An Trạch Dương đang ngồi trông bên cạnh, thấy cô tỉnh lại liền vui mừng, sau đó nhanh chóng rót một cốc nước, cẩn thận dìu cô ngồi dậy.
Đợi đến khi Giai Hy uống nước xong, An Trạch Dương đặt cốc trở lại vị trí cũ rồi gọi bác sĩ đến khám, nhìn người con gái cơ thể suy yếu, sắc mặt nhợt nhạt trước mặt mà không khỏi đau lòng.
[ Kí chủ, Bạch Tử Văn đã đến gần đây, còn cách 10m... 5m... 2m... 1m... đã chuẩn bị mở cửa phòng. "
- Tốt.
Điều chỉnh thân thể cùng cảm xúc của mình một chút, Giai Hy bất ngờ lao đến ôm chặt lấy người An Trạch Dương, đầu dựa vào ngực hắn, bắt đầu rơi nước mắt.
" Trạch Dương, hức, em sợ lắm. Tại sao anh không đến cứu em khỏi nơi đó sớm hơn chứ... "
" Tiểu, Tiểu Hy, anh xin lỗi, là anh có lỗi với em. Khiến em thành ra nông nỗi này. " An Trạch Dương bất ngờ, cứ nghĩ cô vì được anh cứu nên sinh cảm tình liền có chút vui sướng trong lòng.
" Không, anh không có lỗi, là tại em tự ý đi linh tinh, khiến anh tìm lâu như vậy, còn làm mình bị như thế này, là em không tốt, em không nên trách cứ anh, nếu không phải tại em... " Cô cầm bàn tay băng bó của An Trạch Dương lên, nước mắt chảy xuống càng lúc càng nhiều.
" Anh không sao, em đừng khóc, việc này đều là anh tự nguyện. " Luống cuống tay chân, hắn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô.
" Ừ, em không khóc, khóc rất xấu. " Lấy tay áo lau mặt mình, Giai Hy mỉm cười ngọt ngào.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Tử Văn siết chặt tay, nổi cả những gân xanh chạy dài đến tận khủy tay, nhìn cực kì đáng sợ.
Giai Hy, tôi yêu em như vậy, thế nhưng em luôn tìm cách rời khỏi tôi, tại sao vậy, thậm chí còn yêu hắn. Tôi có gì sánh không bằng hắn: Tiền tài, địa vị, quyền lực, sắc đẹp. Tôi đều có hết, thậm chí còn yêu em điên cuồng, vậy nhưng tại sao em lại yêu hắn chứ.
( Tác giả: Tại vì hắn là nam chính, còn ngươi chỉ là một nam chủ trong hàng ngàn các nam chủ khác. Hơn nữa độc giả cũng phát like để ta ngược ngươi a ~. Có trách thì trách ngươi xui đi.)
Âm trầm nhìn bóng dáng hai người đang thắm thiết ôm nhau trong phòng bệnh, Tử Văn xoay người rời khỏi, khắp người đều là khí đen hắc ám bao phủ.
[ Cảnh báo: Nam chủ đã hắc hóa, chỉ số 100%, kích hoạt nhiệm vụ ẩn giấu: Ngăn cản Bạch Tử Văn giết An Trạch Dương, hủy diệt thế giới. ]
- Nhiệm vụ ẩn giấu?
[ Mỗi thế giới đều chứa một cái nhiệm vụ ẩn giấu, tùy từng thế giới mà cách kích hoạt cũng khác nhau. Lần này nam chủ hắc hóa chính là chìa khóa mở ra nhiệm vụ ẩn giấu ở thế giới này. Khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu sẽ nhận được quà tặng từ hệ thống. ]
- Quà tặng có những gì?
[ Tôi cũng không rõ vì trước nay nhiệm vụ ẩn giấu bị kích hoạt rất ít, nhưng quà tặng rất có thể nói là cực tốt. ]
- Có tặng tích phân không?
[... ] Bộ kí chủ có chấp niệm với tích phân sao, lúc nào khi có nhiệm vụ cũng thấy nhắc đến tích phân.
[ Có. ]
- Vậy thì mau làm, có tích phân mọi chuyện đối với ta đều đơn giản.
[... ] Một chút tích phân liền có thể dụ dỗ, kí chủ của nó thật không có tiền đồ.
( Tác giả: Cuộc sống của một con đỗ nghèo khỉ như chúng ta, ngươi không hiểu.)Hai ngày nay đều dùng thuốc của hệ thống khiến Giai Hy nhanh chóng hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng để không bị mọi người nghi ngờ, cô vẫn giả bộ ốm yếu, đáng thương. Làm đến sống động như thật, người khác nhìn vào không biết còn tưởng cô bị bệnh sắp chết.
" Giai Hy, tối nay là sinh nhật anh, anh muốn em đến tham dự cùng nhưng hiện tại với thương thế này. " An Trạch Dương khoác trên mình bộ lễ phục được thiết kế riêng, khiến vẻ lạnh lùng của hắn không khỏi thêm mấy phần lịch lãm, quyến rũ làm nhiều y tá trong bệnh viện thổn thức, sợ là đã rụng được hẳn một rổ trứng làm mấy bát mì tôm luôn.
" Không sao, em muốn đến tham gia dù sao vết thương cũng sắp khỏi, cẩn thận một chút liền được. "
" Nếu vậy, lễ phục anh đã để trên bàn, em muốn thay luôn ở đây hay để đến khi buổi tiệc bắt đầu thay. "
" Thay luôn đi. " Nhấc cái túi đặt trên bàn, cô bước vào phòng vệ sinh, trước khi đi không quên kín đáo liếc nhìn An Trạch Dương. Lo lắng ta bị thương không đến được buổi tiệc gì chứ, hừ dối trá cả, đến lễ phục cũng mang đến luôn rồi, còn gì mà thương với chả thế.
Một lúc sau, Giai Hy đi ra với bộ váy đen tím than cúp ngực xinh đẹp trên người, tôn lên nước da trắng nõn nhưng cũng được thiết kế tỉ mỉ để che đi những vết thương trên người cô, có thể thấy được người đặt rất quan tâm.
" Giờ vẫn còn sớm, em muốn đến tiệm làm tóc với cả trang điểm nữa. Dù sao cũng đi với người ưu tú như anh, không thể để bị mất mặt.
" Vậy anh đi cùng em. "
Xuất viện, ngồi trên con ô tô xịn sò, Giai Hy cảm thấy như được giải thoát, tựa người vào đệm ghế, cô lôi đồ ăn vặt ra nhấm nháp.
" Ăn nhiều sẽ béo đó. " An Trạch Dương lên xe thấy cô bắt đầu lục lọi ăn chỉ có thể lắc đầu khuyên can một chút.
" Ai cần anh lo, béo cũng không phải anh. " Ngạo kiều nhìn An Trạch Dương, Giai Hy bày ra bộ dáng bà nội thiên hạ má thiên nhiên.
" Haiz, tùy em vậy. " Thở dài, hắn cũng chỉ có thể để mặc cô, ai bảo đánh không lại chứ, con gái gì đâu đánh đấm còn hơn con trai, vệ sĩ tinh nhuệ cũng phải chắp tay chào thua.
Trong khi đó, Giai Hy tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình, ở bệnh viện lúc nào cũng phải dè dặt, còn phải diễn kịch khiến cô muốn phát điên luôn, cũng không biết tên điên Tử Văn lắp camera trong đó làm gì, hại cô lúc nào cũng phải tình tứ với An Trạch Dương, anh anh em em, kinh tởm nổi hết cả da gà.
" An thiếu, đến nơi rồi. " Tài xế thông báo.
" Ừm, người trở về trước, khi nào cần ta sẽ gọi. " Phân phó cho tài xế xong, An Trạch Dương theo Giai Hy tiến vào trong.
" Hoan nghênh quý khách. " Nữ nhân viên mỉm cười duyên dáng, đon đả đón cô vào.
" Trang điểm cùng làm tóc. " Giai Hy không nhiều lời, lấy trong túi xách của mình một tấm thẻ đen xinh đẹp với dòng chữ lấp lánh như ánh sao đính những viên kim cương nhỏ.
" Mời quý khách đi theo lối này. " Nữ nhân viên nhận lấy tấm thẻ thì thái độ làm việc cực kì nghiêm túc, cẩn trọng mà đưa cô đi lên tầng ba.
An Trạch Dương cũng khá ngạc nhiên, mặc dù không rành lắm về mấy việc của phụ nữ nhưng hắn cũng đã nghe loáng thoáng những nhân viên nữ của nhân viên thảo luận một vài việc.
Tấm thẻ mà cô vừa lôi ra là tấm thẻ cực quý hiếm, giới hạn chỉ có 5 tấm, ai có được tấm thẻ này thì trong bất kì lĩnh vực nào liên quan đến thời trang đều sẽ được tiếp đón và đối đãi bằng những món đồ cao cấp và chất lượng nhất. Nhưng điểm khiến nó đặc biệt nhất là tấm thẻ này không thể mua được, muốn sở hữu? Chỉ cần ngươi trả lời được một câu hỏi mà người tạo ra tấm thẻ yêu cầu khiến người đó hài lòng liền dễ dàng có được nó.
Nghe thì có vẻ dễ nhưng sự thật hoàn toàn không đơn giản như vậy, đã có biết bao nhiêu người thất bại trước nó, chỉ có thể buồn bã bỏ về. Đến nay, người có được tấm thẻ chỉ duy nhất có ba người, tính cả Giai Hy cùng người tạo ra liền vừa tròn 5 tấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...