Phòng làm việc của Tử Văn, Giai Hy mỉm cười nhàn nhạt, dùng trà mà thư kí của hắn vừa mang lên.
" Giai Hy, mới tháng nay em đã đi đâu vậy? Có biết anh cùng bác Nhạc lo lắng cho em lắm không. " Tử Văn ngồi đối diện, giọng điệu lo lắng nhưng nghĩ khí dò xét khiến cô không mấy thoải mái.
" Đi du lịch thư giãn một chút. Trước đó tôi cũng nói với cha rồi. " Tìm một cái cớ trả lời qua loa, cô tiếp tục thưởng thức tách trà trên tay. Ngon thật đó, tay nghề người này không tồi, rất hợp khẩu vị.
" Vậy sao em không nói với anh chứ. " Tử Văn trở nên gắt gỏng, đập mạnh tay xuống bàn.
" Xin lỗi, nhưng anh nghĩ mình là ai mà việc tôi đi đâu cũng phải thông báo với anh. " Nhìn Tử Văn, đôi mắt cô không chút gợn sóng, phảng phất như thứ cô đang nhìn không phải một người mà không khí.
" Giai Hy, anh là thanh mai trúc mã với em đó. "
" Thanh mai trúc mã? Cũng chỉ là quá khứ thôi, hiện tại anh cũng có vị hôn thê rồi mà nhỉ. " Tiếc là người ta cũng bỏ anh đi rồi nha.
" Không, anh không yêu cô ta, danh vị hôn thê chỉ là muốn đợi em trở về, nếu em không muốn anh liền hủy bỏ. Anh yêu em mà Giai Hy, cả đời này anh chỉ yêu mình em. "
" Nói hủy liền hủy, anh cũng quá tra rồi đấy Tử Văn. Anh nói chỉ nói yêu mình em nhưng làm sao tôi biết được tương lai sẽ ra sao. Với cả theo như điều tra, thì ngoài vị hôn thê này, anh cũng có hơn trăm tình nhân khác nhau ở nước ngoài. Anh nói làm sao tôi tin được đây. " Đặt một xấp ảnh dày cộp lên bàn, cô nhướn mày quan sát phản ứng của Tử Văn, chỉ thấy hắn cúi gằm mặt, mái tóc che đi biểu cảm.
Một lúc sau, hắn ngước mặt lên, đôi mắt âm trầm, tràn đầy sự chiếm hữu nhìn chằm chằm Giai Hy.
" Không, anh yêu em, em chỉ có thể là của anh. Cả đời này chỉ có thể là của anh. " Nói xong Tử Văn ra lệnh cho những vệ sĩ bên ngoài tiến vào, ai nấy đều to con lực lưỡng, trên người còn có hàng cấm. ( Súng đó mấy má)
Ha, vậy mà đã hắc hóa rồi sao. Còn thuê cả vệ sĩ, không nghĩ xem thử mấy tên đó làm gì được ta chứ. Hừ, nhưng để có một màn kịch vui vẻ, thì vẫn nên giả vờ ngoan ngoãn bị bắt vậy.
" Đưa em ấy đến nơi ta dặn trước và đừng làm em ấy bị thương, nếu không thì mang mạng các ngươi đền vào vết thương đó. "
" Rõ " Mấy tên vệ sĩ nhận được nhiệm vụ liền quây lại cưỡng chế bắt Giai Hy, mặc dù vậy nhưng động tác không quá mạnh bạo để tránh bị tổn thương đến thân thể. Giai Hy lúc đầu cũng phối hợp giãy giụa vài cái cho có tính chân thực,về sau cũng mặc kệ, mang đi đâu thì mang, cô buồn ngủ rồi.
Cứ vậy mà bị đưa lên xe, đến khi tỉnh lại thì cô đã bị nhốt trong một khu biệt thự sang trọng, lộng lẫy nằm giữa một khu rừng hoang vắng, khác với vẻ điêu tàn bên ngoài, bên trong đây trồng vô số các loài hoa quý hiếm, giữa sân là một đài phun nước cung bức tượng được điêu khắc bằng đá quý. Đằng sau thì là nơi nghỉ ngơi với chiếc xích
đu màu trắng ngà nằm bên cạnh đình, hai bên trồng hoa hồng đỏ. Nhưng đặc biệt nhất chính là tầng ba của tòa biệt thự này, tầng cao nhất với hệ thống bể bơi, trần nhà lắp bằng thủy tinh trong suốt, đêm đếm liền có thể lên đây ngắm sao, vô cùng đẹp.
- Có thể làm đến mức này, chắc hẳn đã phải chuẩn bị lâu lắm đây.
[ Bạch Tử Văn đã mua, xây lại nơi này và trang trí từ khi người mới 5 tuổi. ]
- 5 tuổi? Lúc đó hình như hắn mới được đưa về mà, lấy đâu ra tiền vậy chứ. Chẳng nhẽ đi cướp ngân hàng.
[... ] Trí tưởng tượng cả kí chủ bay bổng quá đà rồi đó, mau về lại mặt đất đi.
[ Vậy người quên mất hắn là thiên tài à, bán mấy cái phát minh ra cũng đủ dư dả một đống tiền rồi. ]
- Ha hả, vậy mà dám đến Nhạc gia giả nghèo giả khổ. Móe, thế mà lúc đấy ta còn tin là thật, phí không ít công
sức chăm sóc hắn. Nghĩ lại liền tức muốn ói máu, phải ăn nhiều chút mới được, sợ mất máu nhiều quá chết thì khổ.
[... ] Người thèm thì nói thèm luôn đi, cái gì mà sợ mất máu chứ.
( Tác giả: Người ta cũng là con gái, cũng cần giữ thể diện a ~)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...