Cãi không lại hệ thống, còn bị cưỡng ép làm nhiễm vụ, An Trạch Dượng tức giận, hừ lạnh quay sang nhìn Giai Hy. Nhưng cũng chẳng biết có phải do tính cách thân thể không mà hắn vô thức đưa tay bẹo mấy cái lên đôi má phúng phính, trắng mềm trước mặt.
Đến khi hoàn hồn, cảm xúc mềm mại trong tay là cho An Trạch Dương hối hận tới mức muốn đập đầu tự tử, tìm mọi lí do bao biện cho hành động đó của mình. Đấy không phải lão tử, lão tử mới không có hành động ngu xuẩn vậy đâu. Chắc chắn là hệ thống chết tiệt kia làm gì đó, đúng vậy.
Giai Hy thì đứng hình, nội tâm kêu gào muốn bùng nổ. Nếu không phải trên người có vết thương không thể động đậy, cô thực muốn đem nam nhân ngồi trước mặt mình băm thành vạn mảnh. Đặc biệt là cái bàn tay kia, phải mang đi làm thành bánh bao, uy hắn ăn đến chết luôn. Can tội chỉ làm một phàm nhân dơ bẩn mà dám tơ tưởng đến thân thể ngọc ngà tôn quý của cô.
Hệ thống nghe được suy nghĩ của cô mà lòng rét run.
[... ] Có một kí chủ không theo chủ nghĩa hòa bình nhân loại, lúc nào trong đầy cũng chỉ toàn bạo lực và máu me. Hệ thống hiền lành như nó chỉ có thể bó tay. Đúng là gia môn bất hạnh, gia chủ bất lực mà.
" Có khó chịu chỗ nào không? " An Trạch Dương thu lại tâm tình, diễn kịch đến thành thục, nghe thì có vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn ẩn chút ôn nhu hiếm thấy.
" Không chết được. " Giai Hy vươn tay với mấy trái nho bỏ vào miệng, nhàn nhã trả lời, nụ cười vẫn duy trì trên khuôn mặt nhưng lại chẳng để lộ bất kì cảm xúc nào. Tĩnh lặng tựa như một mặt hồ êm ả, không chút gợn sóng.
" Mà có vẻ như người hầu ở đây không hoan nghênh tôi lắm thì phải. " Nheo đôi mắt, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn như vậy, thế nhưng ai cũng run rẩy, sợ hãi. Đặc biệt là khi An Trạch Dương bất ngờ phun khí lạnh toàn căn phòng, họ hận không thể tàn hình luôn cho rồi.
An thiếu, 15 tuổi đánh bại toàn bộ cáo già trong gia tộc lên nắm quyền, đưa An Gia trở thành gia tộc đứng đầu, là người nổi tiếng trong thương trường là đáng sợ như Tula, không hề biết đến tình cảm là gì, thậm chí dù cho có là người thân, họ hàng thì chỉ cần khiến anh ta khó chịu thì cũng không tránh khỏi cái chết đau đớn. Đến cả các ông trùm lớn cũng phải kính nể. Giờ đây thấy anh đối xử tử tế với một cô bé không rõ lai lịch, ai cũng không khỏi ngạc nhiên cùng tò mò nhưng cũng không đến nỗi dùng mạng để đổi chứ.
Dường như cảm nhận được nỗi lòng của họ, Giai Hy cũng chẳng muốn làm gì quá đáng cả liền cho họ một đường lui. Dù gì cũng không làm gì có lỗi với cô, không cần đến mức đổ máu, giáo huấn vừa nãy là đủ rồi.
" Tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi, cho toàn bộ lui ra hết đi. "
" Hửm, mệt rồi sao? Vậy nghỉ ngơi cẩn thận. Có gì thì phân phó cho người hầu. " An Trạch Dương thấy cô nói thì thu khí lạnh lại, ân cần dặn dò một chút rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Đợi đến khi hắn khuất bóng, những người lúc nãy liền thở phào, nhìn cô như đấng cứu thế. Phải biết lúc nãy dạo chơi một vòng quỷ môn quan làm họ sợ hãi đến thế nào a! Nếu tố chất tâm lí yếu chỉ sợ đã lăn đùng ra rồi. May sao vẫn sống.
Cũng từ khoảng khắc đó, toàn bộ người hầu liền coi cô thành nữ hoàng mà hầu hạ, cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, muốn gì chỉ cần phất tay chỉ hoặc nói liền có người nhanh chóng dâng lên trước mặt, so với hoàng đế ngày xưa chỉ sợ còn sướng hơn. Bởi vì đối với họ, Giai Hy chính là một tấm bài miễn tử di động đó, chỉ cần cô mở miệng, An thiếu liền dễ dàng buông tha, mặc dù vẫn bị khí lạnh trên người hù dọa nhưng không chết là may mắn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...