" Thưởng cái đầu ngươi á. " Ghét bỏ rút tay lại, Giai Hy vỗ nhẹ vào đầu Nhan Kính một cái.
" Đồ nhi, con như vậy là khi sư diệt tổ đó. " Nhan Kính tủi thân ôm đầu, nhưng khổ nỗi thiết lập là loại hình mặt đơ nên nhìn rất không hài hòa.
" Khi sư diệt tổ thì khi sư diệt tổ. Ta mới không cần cái danh hiếu thuận này. " Bĩu môi, cô cầm lấy bánh bao nóng để trong túi giấy ra gặm.
Phạch Phạch, một con chim lớn màu trắng muốt từ phương xa bay về, đậu ngay trên vai cô.
Grao-gr-gừ ( Nhân loại, có manh mối.) Không phải tiếng kêu của chim mà ngược lại là tiếng gầm gừ của loài hổ.
" Đại Mao về rồi đấy à. " Lấy mảnh giấy được giấy sau lớp lông tơ non mềm ở cánh, cô lấy một miếng thịt khô ra thưởng cho nó.
Grừ - grao ( Không cho gọi cái tên ngu ngốc đó) Tức giận nhảy xuống đất, từ hình dạng một con chim lớn liền biến hóa thành hình dáng hổ trắng mà miệng vẫn thủy chung ngậm chặt miếng thịt khô.
" Nó nói gì vậy? " Nhan Kính thắc mắc hỏi.
Bấy lâu nay nghe hai người nói chuyện làm hắn tò mò đến muốn điên luôn. Thế nhưng cái thương thành vô dụng kia lại không có thuốc nghe hiểu tiếng Thần Thú.
" Nó bảo ngươi rất xấu xí, làm ô nhiễm mắt của nó. " Bịa đặt linh tinh, Giai Hy đắc ý nhìn khuôn mặt đang dần dần đen lại của Nhan Kính.
" Không thể nào! Ta trong thiên hạ này chính là đệ nhất mỹ nam, sao có thể xấu xí. "
Grao - Grừ - gr - ngao ( Không có lông liền rất xấu xí.) Đại Mao khinh bỉ liếc nhìn Nhan Kính.
Ở bộ tộc nó, xét nhan sắc chính là dựa vào bộ lông. Không có lông mà còn muốn danh xưng đệ nhất mỹ nam, có mà đệ nhất xú nam thì có.
Che miệng, cô khẽ ho ngăn cản không khí hài hước diễn ra xung quanh mình.
" Khụ, nói đến đây thôi. Hiện tại thì mau khởi hành đến Vô Cực Sơn. "
" Đồ nhi, con đến Vô Cực Sơn làm gì? "
" Tất nhiên là khiến cho đám người năm đó NỢ - MÁU - TRẢ - MÁU. " Cũng không biết có phải do ảnh hưởng một phần từ tâm trạng của linh hồn ủy thắc hay không mà khi nói những lời đó, Giai Hy giống như mang theo sự thù hận vô biên ẩn chứa sự đau lòng da diết.
2 ngày trôi qua, Vô Cực Sơn không ngừng vang lên tiếng kêu than thảm thiết, màu máu tươi nhuốm đỏ cả dòng sông, thi thể thì chết như ngả rạ dọc theo con đường trên núi. Khung cảnh có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu sợ hãi.
" Tha mạng... làm ơn tha mạng cho ta... " Trưởng môn Vô Cực Sơn run rẩy quỳ xuống, bên cạnh ông ta là xác của các trưởng lão được chồng thành ngọn núi nhỏ.
" Tha mạng? Ngươi muốn ta lam sao tha mạng cho ngươi đây. Năm đó ngươi chỉ vì thứ tin đồn vô căn cứ mà đưa người tàn sát toàn bộ Vệ Gia, già trẻ không tha. Ngay cả muội muội mới tròn 100 ngày tuổi các ngươi cũng nỡ xuống tay. Nếu như không phải được phụ mẫu liều mạng che giấu thì sợ ta giờ chỉ còn lại là đống tro cốt tàn. Ngươi nói xem tại sao ta phải tha cho ngươi chứ. " Cô điên cuồng, hai mắt biến thành màu đỏ trừng trừng nhìn ông ta, giờ trong cô chỉ còn lại cảnh tượng thảm khốc mà Vệ Gia năm đó trải qua. Nếu không phải vẫn còn một tia lý trí thì cô đã đem tên này băm thây thành ngàn vạn mảnh.
" Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Làm ơn tha cho ta! Làm ơn! " Trưởng môn Vô Cực Sơn thảm thiết cầu xi nhưng Giai Hy vẫn không có một tia dao động nào. Nhưng rồi cô nói:
" Muốn sống cũng được thôi. Đem những kẻ tham gia cùng năm đó nói hết ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi. "
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, ông ta bắt đầu hồi tưởng rồi nói ra tên của nhiều môn phái lớn cùng một số môn phái nhỏ " thấy cháy nhà mà đi hôi của ".
" Ta, ta đã kể hết rồi. Ngươi để ta đi. " Run rẩy quan sát biểu tình lãnh đạm của cô, ông ta sợ cô nuốt lời mà ra tay.
" Đi đi. " Được đại xá quang ân, ông ta chạy vội nhưng chưa kịp chạy mấy bước hai mắt liền trừng lớn, miệng phun ra một ngụm máu. Tu vi cả đời đã hủy mà tâm trí sẽ chỉ mới dừng lại thời điểm năm 2 tuổi.
" Muốn trách thì trách ngươi năm đó không giết ta. Để cho ta tận mắt nhìn cảnh phụ mẫu vạn tiễn xuyên tim chết, ca ca bị hủy kinh mạch, phá hết tứ chi, đầu óc cũng bị tổn hại trở thành người sống mà không bằng chết, hai tỷ tỷ thì bị bọn vô sỉ hiếp đến mức cắn lưỡi tự tử, còn muội muội nhỏ nhất một đao xuyên tim ngay cả tiếng khóc cuối cùng cũng chẳng thể phát ra. " Nhìn đám xác chết lạnh lẽo nằm đó, nỗi oán hận của linh hồn ủy thác đã vơi đi phần nào nhưng vân còn tích tụ lại rất nhiều vì các môn phái tham gia năm đó vẫn chưa trả thù sạch.
" Sớm thôi... " Bóng lưng Giai Hy không khỏi đơn bạc, cả người tịch liêu cầm kiếm chậm rãi đi xuống núi, để lại Vô Cực Sơn toàn cảnh chết chóc.
" Rốt cuộc đã xảy ra những gì ghê gớm mới khiến một cô nương trở nên lạnh lùng, lòng mang thù hận thế này. " Nhan Kính chậm rãi đi phía sau cô suy ngẫm.
[ Vệ Gia năm đó bị đồn là nắm giữ bản đồ dẫn đến bí cảnh thượng thần chứa thánh khí nên đã bị tổng cộng 13 môn phái lớn nhỏ tàn sát. Chỉ trong một đêm từ đỉnh đỉnh đại danh thế gia liền sụp đổ, toàn bộ nhân khẩu chết hết. May mắn là tứ tiểu thư của Vệ Gia trước giờ chưa xuất hiện rước mặt người ngoài nên không ai nhận ra, dưới sự bảo vệ của cha mẹ trốn thoát nhưng vì tận mắt chứng kiến hoàn cảnh khi đó nên từ nhỏ đã mang theo thù hận trưởng thành. ]
" Không ngờ quá khứ lại bi thương như vậy. "
Nhan Kính cảm thán, cảm thấy việc làm trước đây của Giai Hy liền có chút thương cảm cùng đồng
Haiz, từ nhỏ đã mất đi thân nhân, cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng nên đối với người bên cạnh vẫn còn xa cách đi.
Không biết được việc làm của mình bị tên sư tôn kia bổ não thành vô số các tình huống cẩu huyết, Giai Hy cầm kiếm một đường đi xuống núi, dựa theo những cái tên mà trưởng môn Vô Cực Sơn nói mà tìm đến.
Năm 548, đại lục trải qua một hồi phong vân đẫm máu, hơn 10 môn phái bị tàn sát toàn bộ, mùi máu tươi phảng phất từng ngóc ngách, xác người tùy tiện đi cũng gặp vài kiện.
Người phàm trần thì nói là do đại ma đầu gây nên nhưng những môn phái biết sự kiện năm đó đều hiểu rõ. Đây là máu trả máu. Những người tham gia vụ thảm sát đó mà chưa bị tìm đến liền thi nhau cuốn gói đồ đạc muốn ở ẩn nhưng đều đã muộn, bất cứ ai cũng không thoát khỏi cái chết dưới kiếm của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...