Một chùm sáng hiện ra, nó dùng tốc độ cực nhanh lao tới, cả hai thứ ấy va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ mạnh, cả hai hệ thống đánh nhau, cũng chẳng biết thắng thua như thế nào, nhưng mà thân thể này của Lăng tiêu cũng đã sớm không nhịn được mà ngất đi.
Mà bên kia tình trạng của Hàn Thiên Băng cũng không khá hơn là bao, vốn cứ tưởng rằng lần này hệ thống sẽ nhanh chóng giải quyết được đống phiền phức kia, ai ngờ bên tai cô ta bỗng vang lên một tiếng nổ mạng, tần số âm thanh rất lớn, ù ù khắp lỗ tai, đầu óc, tinh thần đau nhức rã rời.
Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh lên không phải là chuyện nhỏ, nếu là người bình thường dưới tác dụng của lực lượng như vậy e rằng sớm đã bị biến thành thiểu năng, còn tệ hơn thì chính là biến thành người thực vật.
Nhưng cũng may Hàn Thiên Băng mạng lớn, khi tỉnh lại thì chỉ thấy tinh thần kiệt quệ, cô ta thử gọi hệ thống, nhưng đợi mãi lại chẳng có âm thanh nào trả lời, hơi hoảng hốt, Hàn Thiên Băng điên cuồng mà gọi lại.
Mặc kệ trong lòng có kêu gào tới cỡ nào, âm thanh lạnh băng kia chẳng còn hiện lên nữa.
Như nhận ra gì đó, cô ta bỗng hoảng hốt mà kiểm tra lại chiếc vòng không gian của mình.
Nhưng không có, không có.
.
Một chút cũng không có.
Không gian của cô, linh tuyền của cô, cứ vậy mà biến mất!!!
“Aaaaaaaaaaaa!!!!!!” tỉnh dậy phát hiện ra mọi thứ đều mất, không gian, bàn tay vàng, tất cả đều không có khiến Hàn Thiên Băng nhất thời không thể tiếp thu được sự thật, trong lòng lâm thật sâu vào khủng hoảng, khi mới đến thế giới này cô ta vẫn luôn theo chỉ định của hệ thống mà làm việc, bây giờ thì hệ thống đã mất, không gian chứa bao nhiêu vũ khí và lương thực của cô cũng không có.
Hàn Thiên Băng vừa tức giận lại vừa hoảng sợ, tới nỗi cô ta không khống chế được bản thân mà đập phá đồ xung quanh.
“AAaaaa!” Hàn Thiên Băng vừa đập vỡ đồ vừa gào lên, tới khi Hàn Mạc Thần đi về thì thấy bộ dạng điên loạn này của cô ta, ngây người một lát, Hàn Mạc Thần tới giữ bàn tay đang đập phá đồ của cô ta lại, lúc này đầu tóc cô ta bù xù rũ rượi, hai mắt ngầu không khác gì lệ quỷ.
Đã quen nhìn cô ta xinh đẹp kiêu ngạo, bây giờ thấy bộ dạng này, trong lòng Hàn Mạc Thần trầm xuống không ít, nhưng hắn vẫn gạt đi cảm giác phức tạp này qua một bên mà tiến tới gọi cô: “Băng Nhi, Băng Nhi?”
Hàn Thiên Băng nhíu mày, lúc này thấy Hàn Mạc Thần thì không nhịn được ôm chầm lấy hắn, khóc rống lên: “không gian, không gian mất rồi”
Hàn Mạc Thần vốn đang an ủi cô bỗng nghe được tin này thì không khỏi kinh ngạc, như không tin được vào tai mình, hắn kéo Hàn Thiên Băng ra mà nắm lấy bả vai cô, nghi hoặc hỏi: “em nói cái gì?!”
“Không gian mất rồi!”
“Sao lại mất được?!! Không thể, không thể nào, đang yên đang lành sao lại mất được? Băng Nhi, nói giỡn không vui đâu”
“Anh còn nghi ngờ tôi?!”Hàn Thiên Băng nghe thấy hắn nói vậy thì ngay lập tức liền đẩy hắn ta ra, chanh chua mà chất vấn.
Được một lúc sau cô ta giống như bị trúng tà mà lẩm bẩm.
“Đúng, đúng rồi là hắn, là hắn, chắc chắn là hắn ta làm!”
Người Hàn Thiên Băng run lên một cái, sau đó cô ta không kiềm chế được mà chạy tới căn phòng của Lăng Tiêu.
Lần này Hàn Mạc Thần cũng không cản cô ta lại, trong lúc làm nhiệm vụ bọn hắn đã cất trữ rất nhiều vũ khí và lương thực vào trong không gian, chỉ cần đợi vài ngày nữa thôi là hắn ta sẽ bắt đầu kế hoạch để nắm lấy căn cứ, không ngờ bây giờ lại mất hết như vậy.
Hắn cũng cảm thấy tức giận.
Thật ra Hàn Mạc Thần cũng có nghi ngờ Hàn Thiên Băng giấu những thứ ấy làm của riêng, chỉ là bây giờ là ở mạt thế, hắn không tiện xé mặt.
Hàn Thiên Băng không để ý hình tượng mà chạy tới đập cửa phòng của Lăng Tiêu, miệng chửi bới không ngừng.
Vừa thấy Lăng Tiêu mở cửa, cô ta không chút do dự mà dùng băng chuỳ phóng tới chỗ hắn, chỉ là người kia khi trước luôn nhìn cô ta với vẻ mặt hiền hoà cùng sủng nịnh từ lâu đã không có, thay vào đó là ánh mắt lạnh nhạt đến cực độ, tưởng chừng như muốn đóng băng tất cả mọi thứ trước mắt.
Hàn Thiên Băng hơi sững người một chút, sau đó điên cuồng công kích Lăng Tiêu: “là mày! Là mày, mày cướp đi không gian của tao!!”
Chỉ là lần này không như mấy lần trước, Lăng Tiêu không có tránh đi, hắn chỉ lạnh nhạt mà nhìn cô ta, băng chuỳ còn chưa tới gần hắn, tất cả đều bị một cỗ lực lượng làm nổ tung.
Hàn Thiên Băng hoảng hốt, chân lùi về phía sau vài bước, cô ta hét lớn lên: “là mày, là mày đúng không?!!”
Lăng Tiêu tới gần Hàn Thiên Băng, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm, sau đó không chút do dự mà vươn tay bóp lấy cổ cô ta.
Hắn không diễn kịch nữa, cũng chẳng để tâm tới việc cô ta có phải là nữ chính hay không, cũng thật nực cười, chính Hàn Thiên Băng là kẻ đã xúi giục hệ thống hoang dại kia tới hấp thu linh hồn của hắn, mà lúc này cô ta còn có mặt mũi tới chất vấn có phải là tại hắn đã khiến hệ thống và không gian của cô ta biến mất hay không?
Lăng Tiêu nhìn cô ta từ phản kích đến giãy dụa xin tha thì đáy lòng càng thêm trầm xuống, nếu không phải là hắn có hệ thống thì người chết ngày hôm nay chính là hắn, không những vậy linh hồn hắn còn bị biến thành năng lượng cho cái thứ kia, xin tha? Cô ta có tư cách gì mà yêu cầu hắn tha chết cho mình?
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, lực đạo trên tay lại càng mạnh hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...