"Ai ya, chuyện này trên giang hồ còn có ai không biết? Khẩu vị của tên này cũng thật đặc biệt, ngươi nói xem, vì sao người hắn một hai bắt chỉ nam tử trẻ tuổi mà không phải nữ nhân?"
"Chắc chắn nam tử chơi sướng hơn rồi.."
Cộp!
Tiếng chén trà va mạnh trên bàn kéo suy nghĩ của hai người kia về hiện tại, bọn họ sửng sốt một chút, đồng thời nhìn về phía nam tử mặc bạch y từ đầu tới cuối vẫn không nói chuyện ở trước mặt này.
Bắc Thanh Vân không để ý hai người kia, y bình tĩnh đứng dậy nói với hai đệ tử nhà mình: "Đi thôi"
Nói rồi y đi thẳng ra ngoài cửa.
"Mong mọi người đừng để ý, hai vị cứ tiếp tục, bữa này ta thanh toán" Nhuận Ngọc mỉm cười nhìn hai nam tử trên ghế, vẻ mặt y vẫn ôn hoà như cũ.
Nghe vậy, người kia vội xua tay từ chối: "không, không cần đâu, chúng ta kể chuyện cho các người cũng chẳng phải việc khó khăn gì"
"Không sao, lãng phí thời gian của các vị.."
"Không cần thật mà.."
Đưa đẩy một lúc hai người kia cũng đồng ý nhận lấy ngân lượng, Nhuận Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Lâu như vậy?" Bắc Thanh Vân quay sang hỏi Nhuận Ngọc, ai ngờ hắn còn chưa nói Lưu Dương đã chen vào, cậu bĩu môi một cái, nói: "Còn không phải muốn đưa tiền cho hai người kia hay sao?"
"Chuyện này nên làm, chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian của bọn họ"
"Huynh có thể trực tiếp tới chưởng quầy thanh toán mà, cần gì phải đôi co nhiều như vậy?"
"...."
Hắn nói rất đúng, y không phản bác được.
Lúc này Bắc Thanh Vân quay sang nhìn bọn họ, môi mỏng nhấc lên, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, không còn sớm nữa"
"Vâng"
Cách đây vài dặm, quanh thôn Hoa Sơn đã không còn một bóng người, dân làng mấy thôn bên cạnh đã sớm chạy đi hết, trong thôn lúc này người bên ngoài muốn vào không được, người bên trong muốn ra cũng không xong.
Cũng bởi quanh thôn đã bị con trăn tinh kia hạ kết giới.
Ba người bọn họ không ngự kiếm tới mà lại đi bằng xe ngựa, thứ nhất là vì không muốn quá bắt mắt, thứ hai cũng là vì dưới chân núi bên thôn lúc này ban ngày cũng như ban đêm, xung quanh toàn bộ bị bao bọc bởi đám sương mù dày đặc.
Đứng trên cao nhìn xuống cũng không nhìn thấy gì.
Người đánh xe ở trên đường chỉ cần nghe thấy câu bọn họ muốn tới thôn Hoa Sơn thôi là cũng đã bị doạ sợ tới mức chạy mất dép, bất đắc dĩ, Bắc Thanh Vân liền mua một cỗ xe ngựa nhỏ, đủ cho ba người ngồi.
Tới nơi, ba thầy trò chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn xung quanh rừng núi hoang vắng, sương mù dày đặc Bắc Thanh Vân cũng không để ý, y không nhanh không chậm dẫn đầu đi về phía trước.
Chỉ là mới đi thêm được vài bước Bắc Thanh Vân liền đứng lại, y im lặng một lúc, mày kiếm hơi nhíu lại, nghi hoặc mà đứng nhìn đám sương mù mờ ảo đối diện.
"Aiya, sư tôn, người sao lại không đi tiếp vậy?" Lưu Dương giơ tay lên xoa xoa cái mũi vừa đụng phải lưng của Bắc Thanh Vân, khó hiểu mà hỏi y.
Lưu Dương năm nay mới tròn mười năm tuổi, cái đầu nhỏ của hắn mới chỉ cao bằng bả vai của Bắc Thanh Vân,lúc đi đường hắn vẫn luôn tò mò nhìn lung tung nên khi Bắc Thanh Vân dừng lại lúc nào hắn cũng không hay biết, vẫn bước đi nên mới đụng phải lưng của y.
Thấy vậy, Bắc Thanh Vân liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Kết giới nơi này đã bị mở từ lâu"
?
Nhìn thấy vẻ mặt đần thối của Lưu Dương, Bắc Thanh Vân im lặng một lúc, sau đó kiên nhẫn giải thích thêm cho hắn: "Lúc trước khi chúng ta ngồi trong quán trọ hỏi đường, đại hán kia có nói rằng quanh đây vạn dặm gần núi đều bị yêu quái kia bày ra kết giới, bên ngoài không vào được, bên trong không ra cũng không xong, mà lúc Nhuận Ngọc ngồi ở phía trước chạy xe, đi một quãng đường dài cũng không gặp được thứ gì cản trở mà vẫn có thể một mạch chạy thẳng tới chân núi, ngươi không cảm thấy kỳ quái?"
Lưu Dương bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn mở to mắt ra mà nhìn sư tôn nhà mình, lắp bắp nói: "Thì ra là vậy, sư tôn chẳng lẽ.."
"Đã có kẻ tới trước"
Ngẫm lại Bắc Thanh Vân cũng không nhịn được nhíu mày lại, lúc y xuống núi trưởng môn sư huynh có nói nơi này vẫn chưa có người của môn phái nào đặt chân đến, chẳng lẽ thật sự có người tìm tới trước bọn họ?
Bất quá Bắc Thanh Vân cũng không nghĩ thêm, y nhìn chằm chằm đám sương mù trước mắt sau đó quay sang nói hai đồ đệ cứ đứng yên ở đây rồi không chút do dự đi vào.
"Sư tôn.." Nhuận Ngọc vẫn im lặng từ đầu tới cuối bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Bắc Thanh Vân, nhỏ giọng: "Người đi một mình quá nguy hiểm, vẫn là để chúng ta.."
"Không cần lo lắng, con yêu quái này vẫn chưa hoá hình người cùng lắm cũng chỉ tới hai trăm năm đạo hạnh, không làm gì được ta"
Mặc dù biết con trăn tinh kia không làm gì được sư tôn nhưng Nhuận Ngọc vẫn hơi lo lắng, sư tôn nói có người tới trước, nhỡ đâu hắn vẫn còn ở đây, hay là hắn cố ý ở đây chờ bọn họ tới thì sao?
———-
Bắc Thanh Vân kiểu: Dăm ba con yêu quái.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...