Khả Lạc cùng Ngạo Nhất Luân rảo bước trên đường, bỗng Ngạo Nhất Luân lên tiếng:
- Cô có giận ta không?
Khả Lạc thắc mắc:
- Hả, giận chuyện gì?
- Chuyện ta thay Tiểu Tuyết đến nói lời xin lỗi.
Khả Lạc cười mỉm, lắc đầu đáp:
- Sao tôi phải giận ngài chứ, còn chuyện đó thì hãy coi như qua đi, đừng nhắc đến nữa, có được không?
Ngạo Nhất Luân cười, anh lên tiếng:
- Cô nương thật tốt, có lẽ Tiểu Tuyết nghĩ sai về cô rồi.
Khả Lạc nghe vậy, hỏi:
- Cô ấy nói gì với ngài sao?
Ngạo Nhất Luân gật đầu, nhưng không có ý nói ra nên Khả Lạc cũng không ép anh phải nói.
Không khí có chút im ắng, cô đi nhanh về trước tầm vài bước, xoay lưng lại đối mặt nhìn anh, Ngạo Nhất Luân thấy vậy liền hô:
- Cẩn thận kẻo ngã.
Khả Lạc cười tươi, cô nói:
- Tướng quân đại nhân.
- Hửm? - Ngạo Nhất Luân đáp.
- Không biết tiểu nữ có vinh hạnh được đi leo núi cùng ngài không?
Ngạo Nhất Luân sợt nhớ ra anh từng hứa sẽ cùng Khả Lạc đi leo núi, anh cười đáp lời cô:
- Được thôi, chiều ngày mai ta đến đón cô, đi buổi chiều để ngắm hoàng hôn luôn.
Khả Lạc gật gật cái đầu nhỏ, hai người đi một hồi cũng đã đến tòa viện của Khả Lạc, thấy Giang Kỳ đang đứng ở trước cổng, Khả Lạc và Ngạo Nhất Luân đi đến tham kiến.
Lúc Ngạo Nhất Luân rời đi, Giang Kỳ liếc nhìn Khả Lạc:
- Nãy giờ cô ở cạnh Ngạo tướng quân à?
Khả Lạc đáp lời:
- Ừm.
Tôi đến trại mồ côi thăm các em nhỏ vô tình lại gặp ngài ấy ở đấy.
Cô mở cổng để Giang Kỳ và cô đi vào, vừa đi Giang Kỳ nói:
- Cô thích hắn?
Khả Lạc dừng chân lại, trừng mắt nhìn Giang Kỳ, hai tai cô lại dần ửng hồng:
- Sao ngài biết?
Giang Kỳ nhướng mày, tay anh gõ đầu Khả Lạc, cười:
- Ta đoán.
Nói rồi anh đi thẳng vào viện khách, Khả Lạc lẻo đẽo chạy theo sau, cô lên tiếng hỏi:
- Tại sao ngài lại đến đây?
- Ta đến thăm cô.
- Giang Kỳ nói.
Hai người ngồi vào ghế, Khả Lạc rót trà cho Giang Kỳ.
Anh nhìn cô, hỏi:
- Vết thương thế nào cô rồi?
Khả Lạc cười nói:
- Đã mờ sẹo rồi, nhờ thuốc của ngài đấy.
Giang Kỳ nhấp ngụm trà, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh lên tiếng:
- Sao cô thích Ngạo Nhất Luân thế?
Khả Lạc cười dịu, ánh mắt dần trở nên lấp lánh:
- Ta cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy ngài ấy khá đặc biệt, ngài ấy giống ta, đều thường xuyên ở nơi khác, bây giờ lại trở về kinh thành nước Sở.
Giang Kỳ gật gù, anh đưa mặt lại gần mặt Khả Lạc, khiến cô giật mình, Giang Kỳ lên tiếng:
- Có muốn ta làm quân sư tình yêu cho cô không?
Khả Lạc không chịu thua kém, cô đưa mặt gần mặt Giang Kỳ hơn, đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, thời gian như đọng lại, Khả Lạc và Giang Kỳ cứ như thế mà nhìn nhau.
Chợt Giang Kỳ lui người ra sau, phất tay áo để tay lại phía sau, nói:
- Có vẻ cô không cần rồi, vậy ta đi trước đây.
Khả Lạc tiễn Giang Kỳ ra khỏi cổng, thấy Giang Kỳ đã đi rồi, cô quay trở lại viện, đi đến viện bếp làm vài món.
Đang dùng bữa, chợt Tiểu Cửu bay ra, nó nói:
- Ta tưởng ngươi sẽ tránh né Ngạo Nhất Luân chứ, nào ngờ vẫn tiếp xúc với nam chủ.
Khả Lạc dừng đũa, cô nhìn Tiểu Cửu, chìa bàn tay ra, bắt đầu phân tích:
- Thứ nhất, tiếp xúc nam chủ chỉ có lợi không có hại, nếu có thì chỉ là vài câu nói của anh ta hơi có chút sát thương.
Thứ hai, Ngạo Nhất Luân là điểm yếu của Lương Tiểu Tuyết, muốn trả thù cô ta thay nguyên chủ, tất yếu phải đánh vào điểm yếu của cô ta.
Thứ ba, ngươi yên tâm, cho dù ta có tiếp xúc với Ngạo Nhất Luân đi nữa thì ta cũng sẽ không sa vào lưới tình với nah ta đâu.
Tiểu Cửu cười gượng, nó thắc mắc:
- Nãy giờ ngươi nói gì vậy?
Khả Lạc lúc này thật sự muốn lật đổ cái bàn ăn này, nhớ lại trên bàn toàn là thức ăn mình làm, cố giữ lại bình tĩnh, đáp:
- Ngươi lăn vào không gian đi.
Tiểu Cửu bày ra gương mặt nịnh nọt, nói:
- Cho dù ta không hiểu thì ta vẫn tán thành với hành động của ngươi mà.
Khả Lạc nắm lấy đuôi Tiểu Cửu quăng thẳng ra chỗ khác, Tiểu Cửu bị ném với vẻ mặt ngơ ngác, nó bay lơ lưng rồi lại vòng lại phía Khả Lạc, cười nhìn cô dùng bữa.
................
Buổi chiều hôm sau, Khả Lạc chuẩn bị để đi leo núi cùng Ngạo Nhất Luân, nghe có tiếng gọi cô nhanh chóng chạy ra mở cổng, Ngạo Nhất Luân lên tiếng:
- Đi thôi nào.
- Ừm, ừm.
- Khả Lạc gật đầu.
Hai người đi một hồi cũng đã đến dãy núi, Ngạo Nhất Luân đưa tay về phía Khả Lạc, nói:
- Ta đỡ cô.
Khả Lạc từ chối:
- Không cần đâu, tôi tự leo được mà, hồi ở Tây Vực tôi leo núi giỏi lắm đấy.
Ngạo Nhất Luân phì cười:
- Hảo, vậy khi nào không ổn thì cô cứ nói ta, ta giúp cô.
Khả Lạc bắt đầu đi lên trước, cô quay người nhìn Ngạo Nhất Luân:
- Đi thôi nào.
Ngạo Nhất Luân lên tiếng:
- Cẩn thận đấy, cô mau nhìn đằng trước đi, ta đến liền.
Nói rồi anh cũng đi lên đến gần Khả Lạc, hai người sánh vai đi lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...