Sau khi Giang Kỳ vén xong tay áo giúp mình, Khả Lạc thả hai bàn tay xuống dòng suối, cảm nhận sự mát lạnh của làn nước, vẻ mặt cô hiện đầy sự thoải mái, Giang Kỳ nhìn Khả Lạc, anh cười nói:
- Không ngờ cũng có lúc Ái Lạp cô nương lại nghịch như vậy.
Nói xong, Giang Kỳ mới sựt nhớ, hình như Khắc Ái Lạp chỉ vừa tròn 15 tuổi, cái tuổi còn tinh nghịch, hồn nhiên.
Nếu xét theo thời đại này, thì năm sau, năm cô 16 tuổi có lẽ phải kết thân rồi.
Giang Kỳ thấy Khả Lạc liếc mắt trừng anh, giơ tay vỗ vỗ đầu cô, lên tiếng:
- Hồi tối cô chạy đến phủ tể tướng làm gì thế? Gây sự với Lương tiểu thư à.
Khả Lạc lắc đầu, cô đưa mắt nhìn anh, nghiêm túc đáp:
- Là cô ấy gây sự với tôi trước, tôi chỉ là trả đũa lại thôi.
Giang Kỳ có chút bất ngờ, anh không nghĩ là Khả Lạc lại tự nhận tội như vậy, cứ ngỡ cô sẽ trốn tránh chứ, anh gõ trán cô, nói với giọng như cô là con gái của anh:
- Người ta là đích tiểu thư nhà tể tướng, còn cô chỉ là dân thường nhỏ bé, sao lại gan lớn như vậy chứ hả.
Khả Lạc bĩu môi, Giang Kỳ thấy cô không có chút sợ hãi hay hối hận, thở dài:
- Sao lúc thì thông minh, lúc lại ngốc như vậy hả trời.
Khả Lạc trừng mắt, cả người như xù lông chống lại Giang Kỳ, cô nói:
- Ngài mới ngốc đấy.
Giang Kỳ chỉ tay vào bản thân, giựt khóe miệng:
- Ta ngốc? Hơ, ta chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô không biết ơn mà còn nói ta ngốc.
Khả Lạc nhướng máy, lết người xích lại Giang Kỳ, tò mò hỏi:
- Vậy theo ngài thì ta nên làm thế nào mới đúng?
Giang Kỳ nhìn gương mặt háo hức lại đầy sự tò mò của Khả Lạc, anh đứng bật dậy, phủi phủi y phục, thấy Khả Lạc ngước mắt nhìn mình, anh từ tốn nói:
- Canh lúc kẻ thù ngủ say, dùng chủy thủ một phát đâm thẳng vào tim, kết thúc sinh mạng kẻ thù ngay lập tức.
Rồi rút chạy, nhớ xóa sạch bằng chứng.
Khả Lạc nghe xong liền đơ người, cô kéo kéo tay áo Giang Kỳ, lên án:
- Ngài quá nhẫn tâm rồi, cách này hơi dã man rồi đấy, với lại tôi là con gái đấy, sao lại giết người như vậy được.
Giang Kỳ giựt tay áo mình khỏi tay Khả Lạc, cúi người nhìn cô, đáp:
- Vậy thì kiếm chủy thủ có cán màu hồng là được rồi.
- Tại sao?
- Chẳng phải con gái thích dùng màu hồng sao?
Khả Lạc quát lớn:
- Ngài mau biến đi.
Giang Kỳ nhún vai:
- Vậy ta đi trước đây.
Nhìn Giang Kỳ rời đi, Khả Lạc nói thầm với Tiểu Cửu:
- Rốt cuộc là ta não tàn hay hắn não tàn? Sao càng ngày ta thấy bản chất Giang Kỳ càng quái lạ.
Tiểu Cửu không đáp lời Khả Lạc, tự nhủ lòng: " Ngươi và hắn đều não tàn như nhau.
"
Khả Lạc nâng gót trở về tòa viện của mình, vừa mở cổng vào nhà, chợt cô thấy có tầm chục người người lính mang theo gậy dài, đi cùng một bà quản gia đang ở trong sân, bà ta nhìn thấy Khả Lạc, giở giọng cao ngạo:
- Lính đâu, giữ cô ta lại.
Hai người lính chạy đến giữ hai tay Khả Lạc, cô trừng mắt nhìn bà quản gia, thấy bà ta móc ra quả lệnh bài của tể tướng, bà quản gia lên giọng:
- Là do cô nương đụng đến Lương tiểu thư, nên hôm nay, ta thay mặt tể tướng đến phạt đòn cô.
Khả Lạc nhíu mày, nói:
- Bằng chứng đâu nói ta gây sự với Lương tiểu thứ?
Bà quản gia cười lớn:
- Lời của Lương tiểu thư là bằng chứng, ngươi đừng cãi lí nữa, lính đánh cô ta 15 hèo.
Một tên lính bước ra, tiến đến gần Khả Lạc, giơ gậy lên cao rồi quất thẳng vào đôi chân của Khả Lạc, khiến cô đau đến ngã khuỵa xuống.
Tên lính đó tiếp tục đánh, những gậy va vào người Khả Lạc vang to, cô cắn răng để bản thân không phát lên tiếng, bà quản gia nhìn cô vẻ mặt đắc chí, cười trên nỗi đau của cô, sự khinh miệt trong ánh mắt của mấy tên lính.
Thấy Khả Lạc sắp ngất, bà ta hô:
- Dừng, nhiêu đây cũng đủ để cô ta biết mình sai ở đâu rồi.
Về thôi.
Khả Lạc thấy đám người đó đã rời đi, cô cô gắng dựng người đứng dậy, chập chững bước trở về phòng ngủ, nằm bẹp trên giường.
Tiểu Cửu xuất hiện, vẻ mặt đầy sự lo lắng:
- Lạc Lạc, ngươi ổn chứ?
- Không ổn tí nào, cả người ta đau rát.
Tiểu Cửu nghe Khả Lạc nói mà lòng đau xót, nó vươn móng sờ nhẹ lên vết thương của cô, hỏi:
- Ban nãy sao ngươi không đáp trả, dù cơ thể nguyên chủ yếu hơn cơ thể ngươi, nhưng cũng đủ để hù dọa mấy tên đó mà.
Khả Lạc cố đáp lời Tiểu Cửu, giọng yếu ớt vang lên:
- Ừ thì có thể, nhưng thế thì làm sao chứ.
Nếu ta đáp trả lại thì tể tướng sẽ cho lính đến đông hơn.
Gia thế nữ chủ cao hơn nguyên chủ rất nhiều, chúng ta không thể cứ trả đũa lại như vậy mãi được.
- Nếu vậy không lẽ để Lương Tiểu Tuyết cứ ăn hiếp ngươi vậy à.
Khả Lạc nhắp mắt lại, định thần đáp:
- Nguyên chủ ở nơi này không phụ thân không mẫu thân, không có chỗ dựa, chỉ có nhan sắc, giờ còn cách là kiếm kim chủ thôi.
- Nhân cách ngươi đâu? Tam quan người đâu? - Tiểu Cửu lên tiếng.
Khả Lạc mở mắt ra, liếc xéo Tiểu Cửu, thấy vẻ mặt đáng sợ của Khả Lạc, Tiểu Cửu co rúm:
- Kim chủ ở đâu?
- Ở trần gian chứ không lẽ ở địa ngục.
Tiểu Cửu trách móc:
- Ngươi ngang ngược.
- Quá khen, quá khen.
- Khả Lạc đáp.
...****************...
Giải Viên: Dạo này mị đang lên ý tưởng để viết truyện ngắn, nên hơi bỏ bê truyện này, xin lỗi mọi người nha:>>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...