Tiểu Cửu trở về thì thấy Khả Lạc còn đang say giấc, không muốn làm phiền cô, Tiểu Cửu lẳng lặng ngồi cạnh giường chờ Khả Lạc tự tỉnh dậy.
Lúc Khả Lạc thức giấc cũng đã đến gần đến buổi chiều, Tiểu Cửu thấy Khả Lạc ngơ ngác nhìn mình, nó giở giọng trêu chọc:
- Ngươi đúng là đồ con heo, ngủ gì mà tới gần buổi chiều mới chịu thức dậy.
Khả Lạc vươn vai, bước khỏi giường, đến thay y phục, vừa làm vừa đáp lời Tiểu Cửu:
- Ay da, còn không phải tại tối hôm qua chạy đến phủ tướng quân sao.
- Hừ.
- Tiểu Cửu lên tiếng.
Khả Lạc cười xấu, nghiêng đầu sang nhìn Tiểu Cửu, hỏi:
- Sáng nay ngươi có theo dõi Lương Tiểu Tuyết không?
Tiểu Cửu hào hứng kể cho Khả Lạc nghe chuyện xấu mà nó làm:
- Có, ngươi biết đống rết với bọ cạp hồi tối còn dư không, ta đem nhét chúng vào đống thức ăn của Lương Tiểu Tuyết đấy.
Nhìn vẻ mặt của cô ta lúc đó, ta chỉ muốn nói " Nghiệp tới cản không kịp.
"
Khả Lạc bật cười:
- Ngươi còn mưu mô hơn cả ta.
- Đương nhiên rồi, ngươi nghĩ ta là ai chứ, ta chính là hồ ly cao cấp đấy.
- Hay là mai mốt ngươi làm nhiệm vụ giùm ta luôn nha.
- Khả Lạc nói.
Tiểu Cửu vẩu miệng:
- Ngươi đang bóc lột sức lao động của ta, bổn bảo bảo chính thức giận ngươi.
Lông mày Khả Lạc giựt giựt, cô thầm nghĩ: " Dây thần kinh con hồ ly này bị chạm mạch rồi hả? ", nghĩ là vậy nhưng cô vẫn cười bảo:
- Thôi thì để ta tự làm, ngươi đừng giận lẫy nữa.
- Nể tình ngươi, ta không giận nữa đấy.
- Hơ hơ, vậy ta có nên ngàn lần đội ơn ngươi không.
Khả Lạc nắm đuôi Tiểu Cửu xoay vòng vòng khiến nó rên rỉ:
- Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi thả ta ra.
Khả Lạc buông Tiểu Cửu ra, sửa lại y phục, cô nói:
- Giờ đi ra ngoài chơi thôi nào.
Nói rồi cô rời khỏi tòa viện, dự tính đi tới khúc dòng suối, để đi tới đó thì cô phải qua khu chợ, Khả Lạc vừa đi vừa ngắm các sạp trong chợ, cô thấy Lương Tiểu Tuyết đang đi cùng tỳ nữ của cô ta, Khả Lạc bình thản đi ngang qua Lương Tiểu Tuyết, bỗng dưng cánh tay cô bị nữ chủ níu lại, Lương Tiểu Tuyết gằn giọng:
- Chuyện hồi sáng là do cô làm phải không?
Khả Lạc vẻ mặt ngây ngô, lại biến thành ranh ma đáp:
- Chuyện hồi sáng là sao? À, nó tự tìm đến nhà người chủ nhân của nó đấy mà.
- Cô...!- Lương Tiểu Tuyết tức giận.
- Tôi làm sao hả.
Cô nên cố gắng an phận đi, nên nhớ đi đêm thì có ngày gặp ma.
Nói xong, Khả Lạc thản nhiên lướt qua Lương Tiểu Tuyết, để cô ta lòng đầy tức giận, thù ghét ở đó.
Vừa đi đến khúc suối, Khả Lạc thấy Ngạo Nhất Luân đang tập kiếm ở đấy ở cạnh bờ suối, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý quấy rầy anh.
Khi Ngạo Nhất Luân dừng, đem thanh kiếm hồi vào vỏ kiếm, thấy Khả Lạc đang đứng nhìn mình, anh lên tiếng chào hỏi:
- Ái Lạp cô nương, sao cô lại ở đây?
Khả Lạc chạy đến gần Ngạo Nhất Luân, đưa anh chiếc khăn tay của mình, nói:
- Ngài lau mồ hôi đi.
- Ừm, cảm ơn cô.
Khả Lạc nhìn Ngạo Nhất Luân dùng chiếc khăn của mình, cười nói:
- Tôi tính đi dạo xung quanh đây, nào ngờ thấy ngài đang ở đây nên dừng bước.
Ngài sao không về phủ mà lại tập kiếm ở đây?
Ngạo Nhất Luân đáp:
- Ta quen rồi, lúc nhỏ ta hay tập kiếm ở đây, lớn rồi muốn bỏ thói quen này cũng khó.
Khả Lạc gật gật đầu, cô lên tiếng kể:
- Lúc ở Tây Vực, tôi cũng hay leo núi để có thể ngắm nhìn toàn đất nước tôi, bây giờ bị đem sang đây, muốn giống như lúc nhỏ cũng khó.
Ngạo Nhất Luân thấy gương mặt nhỏ của Khả Lạc buồn bã, anh rối rắm không biết nên an ủi cô thế nào, hai tay anh đặt lên đôi má cô, khiến cô đối mắt nhìn mình, anh nói:
- Hôm nào tôi sẽ dẫn cô đi leo núi, nên đừng buồn nữa, có được không?
Khả Lạc cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh cong cong, cô đáp:
- Ngài nói rồi đấy.
- Ừm.
Lúc này, Ngạo Nhất Luân mới chợt nhận ra mình đang ăn đậu hủ cô gái nhỏ này, vội vàng buông tay xuống, ấp úng nói:
- Tôi xin lỗi, mạo phạm rồi.
- Không sao đâu, ngài đừng nói xin lỗi.
Ngạo Nhất Luân thấy Khả Lạc không có ý tức giận vì anh đụng vào cô thì an lòng, anh lên tiếng:
- Bây giờ ta phải về phủ rồi, cô có muốn ta tiễn cô về luôn không?
Khả Lạc lắc đầu, đáp:
- Ngài về trước đi, lát ta sẽ về sau.
- Vậy ta đi trước đây.
Khả Lạc vẫy tay chào tạm biệt Ngạo Nhất Luân, nhìn bóng dáng anh khuất xa, cô bước đến ngồi cạnh dòng suối, sắn tay áo lên định nghịch nước, chợt có giọng nam nhân lên tiếng:
- Không ngờ cô nương lại nghịch ngợm như vậy đấy.
Khả Lạc quay lưng nhìn thì thấy Giang Kỳ đang ở sau lưng cô, tính đứng dậy tham kiến thì Giang Kỳ đã nói:
- Không cần chào hỏi.
Anh tiến đến ngồi xuống cạnh cô, sửa lại tay áo của Khả Lạc cho chúng gọn gàng hơn, thấy cô trừng mắt nhìn mình, anh gõ trán cô:
- Nhìn gì mà ngơ người vậy, có gì lạ lắm sao?
Khả Lạc lắc đầu đáp:
- Không có gì, cảm ơn ngài đã giúp đỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...