Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn Khả Lạc, anh cười dịu dàng hỏi:
- Đất nước của cô trông thế nào?
Khả Lạc hướng mắt nhìn về xa xăm, giọng da diết lại mang chút buồn man mác:
- Tây Vực rất đẹp a, người dân ở đó cũng rất đẹp.
Nơi đó lại chứa đựng rất nhiều kỉ niệm tuổi thơ của tôi.
- Cô bị đưa sang đây như vậy có buồn không, Ái Lạp?
Khả Lạc hơi giật mình vì Giang Kỳ bỗng gọi thẳng tên cô, phục hồi lại tinh thần, cô lạc quan đáp:
- Buồn thì chắc chắn sẽ có đấy, nhưng tôi thấy được đi sang đây cũng khá thú vị.
Tây Vực là kí ức của tôi, còn nơi này là tương lai của tôi.
Giang Kỳ híp mắt, anh nhìn nụ cười tươi tắn của Khả Lạc, hai người đối mắt nhìn nhau, chợt từ bốn phía cánh rừng trúc xuất hiện những chú đom đóm nhỏ, tự mang trên mình luồng ánh sáng đặc trưng.
Khả Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc, bất ngờ, cảm thán nói:
- Vương gia, ngài mau nhìn xem, xung quanh thật đẹp.
Trời khuya được soi sáng bởi ánh trăng, ánh sao và cả những tia ánh sáng nhỏ bé nhưng đông đúc của đom đóm, xung quanh thảm cỏ trở nên tươi đẹp, lung linh, huyền ảo.
Giang Kỳ đứng dậy, anh đưa tay đỡ Khả Lạc đứng dậy cùng, lên tiếng:
- Thật đẹp.
Khả Lạc cười vui vẻ, thấy cô cười, Giang Kỳ bất giác lại cong khóe môi cười theo.
......................
Sau khi từ rừng trúc trở về, Khả Lạc nằm lì trên chiếc giường, ngủ một giấc thật sâu.
Chợt lúc nửa đêm, Khả Lạc bị tiếng gọi khiến cô bừng tỉnh.
Tiểu Cửu thấy Khả Lạc đã chịu tỉnh dậy, liền gấp rút nói:
- Lạc Lạc, mau nhìn kìa.
Tiểu Cửu chỉ xuống phía dưới sàn, ánh nến lập lòe hiện ra cảnh bao quanh cách giường cô tầm 1m là đàn rắn, rết và cả bọ cạp.
Khả Lạc nhíu mày:
- Ngươi tra giúp ta coi ai làm.
Tiểu Cửu dùng thần thức xem lại quá khứ, mặt nhăn nhúm, thấy vậy Khả Lạc nói:
- Là Lương Tiểu Tuyết phải không?
- Ừm, nữ chủ thật thâm độc.
Khả Lạc cười khinh miệt:
- Nếu là nguyên chủ, có lẽ sáng ngày mai cô ấy đã phải đi chầu tổ tiên rồi.
Chỉ vì hồi tối ta làm bẽ mặt cô ta, mà Lương Tiểu Tuyết lại bày ra trò này.
Tiểu Cửu tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm đám rắn rết và bọ cạp, chỉ vào đám bò sát đó, nói:
- Giờ ngươi muốn xử lí chúng thế nào.
Khả Lạc suy nghĩ, lát sau cô lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi, đem vài con rắn bỏ vào sọt tre cho ta đi, phần còn lại ngươi muốn làm gì thì làm.
Tiểu Cửu làm theo lời Khả Lạc, phần còn dư nó tống hết vào không gian.
Khả Lạc thay bộ y phục màu đen huyền, tóc búi cao lên gọn gàng, cô nói:
- Đi thôi.
Nói rồi, Khả Lạc và Tiểu Cửu rời nhà, tiến thẳng về phía phủ tướng quân.
Tránh mặt những tên lính canh đêm, Khả Lạc phóng lên vách tường, ngang nhiên đi vào tòa viện của Lương Tiểu Tuyết, cô lấy từng con rắn trọng sọt ra, thả xuống trước cửa phòng Lương Tiểu Tuyết, chợt Khả Lạc nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng cười thì thấy Giang Kỳ đang đứng trên nóc tòa viện của nữ chủ, mắt anh đăm đăm nhìn thẳng cô.
Giang Kỳ nhấp môi, nói:
- Cô nương cũng quỷ quyệt đấy.
Khả Lạc nhún vai đáp lời:
- Là cô ấy gây sự trước.
Giang Kỳ nghiêng đầu, mắt vẫn luôn nhìn vào Khả Lạc, đáp bằng giọng mũi:
- Hửm.
- Ngài muốn tố cáo ta thì cứ làm đi, ta đi trước đây.
Nói rồi, Khả Lạc phóng qua vách tường, trở về tòa viện của mình, để lại Giang Kỳ ở trong bóng tối, anh nhếch môi:
- Ai bảo ta muốn cáo trạng cô chứ.
Nhìn đám rắn trước phòng của Lương Tiểu Tuyết do Khả Lạc thả, Giang Kỳ phì cười, rồi rời đi.
Sáng hôm sau, tại phủ tướng quân, Lương Tiểu Tuyết doang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng la hốt hoảng của nô tỳ thân cận của mình, cô mở cửa phòng ra thì thấy đám rắn đang ngoeo nguẩy, lè lưỡi lộ ra hai cái răng sắc nhọn, Lương Tiểu Tuyết run người, hét lớn:
- Aaaa, gia nô đâu, mau tới đây.
Sau khi đám rắn được dọn đi, Lương Tiểu Tuyết ngồi trên bàn tròn trong phòng, cô ta nghiến răng, tay nắm thành đấm:
- Khắc Ái Lạp, nhất định là con ả.
Đồ tiện nhân.
Lúc này, nô tỳ mở cửa phòng, mang theo đồ ăn sáng cho nữ chủ, thấy Lương Tiểu Tuyết đang tức giận, nô tỳ mở lời:
- Tiểu thư đừng tức giận, như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.
Mời tiểu thư ăn sáng.
Lương Tiểu Tuyết cầm đũa lên, gắp một đũa đồ xào thì thấy có cái đầu con bọ cạp trong đấy, cô ta buông chiếc đũa ra, giật mình hét:
- Tại sao trong thức ăn có con bọ cạp, ngươi màu đem chúng xuống.
Nô tỳ cầm dĩa đồ xào lui xuống, Lương Tiểu Tuyết cầm lên lại đôi đũa, nhìn dĩa thức ăn trước mặt, cô ta không có nhã hứng ăn nữa rồi, vừa tính gắp cơm trong chén, Lương Tiểu Tuyết hốt hoảng thấy có con rết ở giữa chén cơm, cô ta hất chén cơm xuống bàm, tiếng bát đũa rơi tạo ra âm thanh chói tay, cô ta ôm lấy đầu, thầm ghi thù với Khả Lạc.
Tiểu Cửu lơ lửng quan sát Lương Tiểu Tuyết từ nãy đến giờ, nhìn cô ta hốt hoảng bởi những việc nó vừa làm, Tiểu Cửu đắc ý cười, lắc lắc cái đuôi trở về tòa viện của Khả Lạc.
...****************...
Giải Viên: hí hí hà hà, mị đã tự làm bìa cho truyện này luôn rồi, khỏi cần đặt người ta nữa, mặc dù trông cái ảnh nó hơi nham nhở tí nhưng mà thôi kệ đi:>>
## Tự hào về đứa con tinh thần mới được tạo ra, mị đem đi khoe với con cá nóc, mà bày đặt giấu nó nữa, mị ấp ấp mở mở mà nói á, cái nó bảo:
- Đứa nào làm xấu vậy?
## ok, i fine????, muốn kiếm cái quần đội ghê luôn á trời:))
## Muốn sán cho con cá nóc một bạt tay ghê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...