Cuối cùng Khả Lạc cũng tới được tòa viện của mình, cô mở cổng đi vào, sân viện nhìn chung thì không quá rộng, trong sân có một hồ cá nhỏ, có một cây hoa lê trổ đầy bông.
Tòa viện khá nhỏ, chỉ có gian khách, gian ngủ và gian bếp núc.
Khả Lạc cùng Tiểu Cửu đi hết tất cả các nơi trong tòa viện, xem xét từng chi tiết.
Nơi này không có tì nữ hay gia nô, bởi ngay từ đầu Khả Lạc đã nói là chỉ muốn ở một mình.
Buổi chiều, sau khi ăn xong, Khả Lạc và Tiểu Cửu đến gian ngủ, cô nói:
- Tiểu Cửu Nhi, ngươi giúp ta xem trạng thái nữ chủ thế nào rồi.
- Hảo đát.
Nói rồi, Tiểu Cửu chiếu cảnh phủ tướng quân cho Khả Lạc.
Hai má của Lương Tiểu Tuyết lúc này đang sưng phù, được tì nữ của cô ta thoa thuốc, gương mặt nữ chủ gắt gỏng, cáu giận, còn đâu là vẻ thướt tha, thanh cao như mọi ngày.
Khả Lạc xem xong, cảm thán nói:
- Lương Tiểu Tuyết được nuông chiều từ bé, lần này gặp phải tên hồ ly gian manh như ngươi, khổ rồi đây.
Tiểu Cửu xòe móng vuốt nhọn ra, như đe dọa Khả Lạc:
- Ngươi mới gian manh, cả nhà ngươi mới gian manh đây.
Còn không phải là tại ta lo cho ngươi nên mới đi trả thù nữ chủ, tất cả là tại ngươi.
Khả Lạc vuốt lông Tiểu Cửu, cười đùa:
- Ừm ừm là lỗi của ta.
Mà sao hôm đó ngươi có thể đột nhập vào phủ tướng quân được vậy?
Tiểu Cửu hết mũi chỉa cao như muốn đụng trời, cao ngạo khoe khoang:
- Ngươi nghĩ bổn hồ ly là ai chứ.
Chuyện ta muốn làm thì ắt sẽ làm được.
Khả Lạc nhún vai, cười cho có lệ.
Cô đưa mắt nhìn qua cửa sổ, thấy một khu rừng trúc xum xuê, Khả Lạc nhếch mép, thầm dự tính trong lòng, cô nói:
- Đi nào.
- Đi đâu? - Tiểu Cửu ngơ ngác hỏi.
- Đi đến khu rừng trúc kia.
Dứt lời, Khả Lạc xách tà váy, chạy ra khỏi cổng viện, Tiểu Cửu gật gật đầu rồi chạy theo cô.
Bên trái tòa viện là một khu rừng trúc xanh tươi, lúc này cũng đã là giờ Dậu, mặt trăng lên cao, trời khuya được thắp sáng bởi ánh trăng, ánh sao cùng ánh đèn của nhà người.
Khả Lạc đi vào rừng trúc, đi được một đoạn ngắn, Khả Lạc chợt nghe tiếng sáo, âm sắc sáo trong sáng, tươi tắn nhưng giai điệu lại buồn man mác như thể hiện nội tâm người thổi khúc nhạc.
Đi theo tiếng sáo, Khả Lạc đến một thảm cỏ non xanh mướt nằm giữa rừng trúc, cô thấy dáng lưng một nam nhân đang ngồi thổi sáo, tiếng bước chân của cô cũng đã khiến nam nhân đó phát hiện.
Anh quay mặt nhìn cô, Khả Lạc chứng kiến gương mặt anh ta, liền cúi nhẹ nhười:
- Tham kiến vương gia.
Giang Kỳ thấy Khả Lạc, cười nhẹ:
- Đứng lên đi.
- Tạ vương gia.
Giang Kỳ nhìn sâu vào mắt Khả Lạc, anh nói:
- Bổn vương từng nghe đồn rằng điệu múa của Khắc cô nương có thể lay động nhân tâm, không biết ta có cơ hội chiêm ngưỡng hay không nhở?
Khả Lạc liếm môi, cười đáp:
- Tiếc là nơi này không có đàn hay âm thanh, tiểu nữ khó mà biểu diễn được.
Giang Kỳ nghe vậy, anh nâng sáo lên, tiếp tục thổi lại bản nhạc ban nãy, đưa mắt ra hiệu cho Khả Lạc.
Cô nhận thấy ánh mắt của anh, cười duyên tỏ vẻ chấp nhận.
Cô nâng bước chân tựa như đang lướt nhẹ, xoay người ngả lưng ra sau, vừa dịu dàng, tinh tế lại quyến rũ tột cùng.
Giang Kỳ ngắm nhìn điệu múa của Khả Lạc, anh dường như có thể cảm thấy tâm trạng đau khổ, dằn vặt, bi ai từ điệu múa của cô, thật phù hợp với bản nhạc mà anh đang thổi.
Khung cảnh lúc này thật đẹp như tranh vẽ, nam nhân thổi sáo mang diện mạo có thể tựa như tiên trên bầu trời, lại ôn nhuận như ngọc tựa thiên tiên không dính bụi trần, nữ nhân múa lại có vẻ đẹp phong tình vạn chủng, câu hồn đoạt phách tựa yêu nữ ngàn năm.
Tiếng sáo vừa dứt cũng là lúc điệu múa Khả Lạc vừa dừng, Giang Kỳ khen ngợi:
- Không tồi.
- Vương gia quá khen.
Giang Kỳ ra hiệu cho Khả Lạc ngồi cạnh, cô cũng theo ý của anh.
Hai người ngồi trên thảm cỏ, ngước mắt nhìn bầu trời đêm khuya, chợt Khả Lạc lên tiếng:
- Ngài thích nơi này sao?
Giang Kỳ gật đầu, hỏi lại:
- Còn cô?
Khả Lạc cười tươi đáp:
- Thích a, ta cực kì thích cây trúc.
- Tại sao lại thích cây trúc? Trước giờ ta cứ nghĩ nữ nhân sẽ thích hoa thơm chứ.
- Giang Kỳ thắc mắc.
Khả Lạc nói:
- Bởi cây trúc rất chung tình.
Trúc trăm năm mới nở hoa, hoa tàn trúc tử.
Giang Kỳ lắng nghe Khả Lạc nói, anh cười bảo:
- Trúc xanh chẳng hiểu phong tình.
Bi ai cho kẻ hết mình nhớ thương.
Nói rồi, anh đứng dậy, phủi phủi bụi trên y phục, quay lưng tính rời đi, nhưng anh khựng lại, lên tiếng:
- Ngày mai là trung thu đấy, Khắc cô nương có muốn đi chơi không?
- Ngài đi cùng ta sao? - Khả Lạc hỏi.
Giang Kỳ rời đi mà không trả lời cô.
Khả Lạc cũng không quan tâm, cô cũng trở về tòa viện của mình.
...****************...
*****Hôm qua mị có việc nên không ra chap mới được, xin lỗi mọi người nhiều????
**** Ừmmm, mị mang đến 1 câu chuyện nhỏ đây, nó không còn là mị bị đội quần nữa mà nó là mị bị cấm túc, bị đày vào lãnh cung:))
## Đời ai biết trước, ngày mai ta sẽ ra sao, mai mốt mị hết dám xúi bậy, chơi ngu lần cuối ༼ಢ_ಢ༽.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...