Tiết Dung cảm thấy khó thở cực kì, cô ta cố mở mắt ra, nhìn Khả Lạc đang bóp lấy cổ của cô ta, Tiết Dung giãy giụa, chợt phát hiện ra tay và chân cô đang bị trói bởi sợi dây thừng lớn, cô ta hét lên:
- Tiêu Hạ Nhiên, cô mau thả tôi ra, cô đang làm gì vậy hả.
Khả Lạc buông tay đang bóp cổ Tiết Dung ra, cô nhướng mày nói:
- Làm gì sao.
Đương nhiên là trả thù rồi a.
Tiết Dung hốt hoảng, thầm nghĩ:" Tiêu Hạ Nhiên phát hiện ra chuyện mình thuê người hại mẹ cô ta rồi sao, không thể nào.
", cô ta cố trấn an bản thân, trừng mắt nhìn Khả Lạc:
- Cô điên rồi Tiêu Hạ Nhiên, tôi mà thoát được nhất định sẽ không tha cho cô.
Chợt Tiết Dung thấy Khả Lạc móc ra con dao rọc giấy, lưỡi dao sắc bén ấy đặt gần mặt cô, Tiểu Cửu thấy vậy liền bay ra trước mặt Khả Lạc, nói:
- Lạc Lạc, ngươi tính làm gì.
Khả Lạc đáp lại nó với giọng điệu tàn nhẫn:
- Hủy dung cô ta.
Tiểu Cửu xua xua tay:
- Đừng như vậy chứ.
- Nếu nữ chủ không thuê người đâm bà Tiêu thì ta sẽ nhẹ tay hơn với cô ta, nhưng nữ chủ này đúng là không biết giới hạn là gì.
Nói rồi, Khả Lạc cầm dao rọc giấy ấn nhẹ lên má phải của Tiết Dung, một vết trầy nhỏ xuất hiện, máu chảy thành dòng rớt xuống cằm của Tiết Dung, cô ta bây giờ mới cảm thấy run sợ, trước mặt cô ta không phải là Tiêu Hạ Nhiên hiền lành nhu nhược, mà là kẻ dám làm mọi việc Khả Lạc, Tiết Dung hét to đe dọa:
- Tôi nhất định sẽ báo công an bắt cô, đồ tâm thần.
Khả Lạc cười tà, cô lấy điện thoại ra, nhấn vào đoạn ghi âm mà Tiểu Cửu đã đưa cho cô.
Trong đoạn ghi âm là cuộc trò chuyện của đôi nam nữ, nữ nhân trong ghi âm nói sẽ trả tiền cho tên nam nhân với điều kiện hắn ta phải đâm chết bà Tiêu Niệm.
Nữ nhân đó không ai khác chính là Tiết Dung.
Khả Lạc cười nói:
- Cô cứ bao công an đi, nhưng bắt ai thì chưa chắc.
Tiết Dung tá hỏa, cô ta biết mọi chuyện bại lộ liền chuyển sang thái độ cầu hòa, thương lượng với Khả Lạc:
- Hạ Nhiên à, lúc trước là do tôi khờ dại, cô đừng để trong lòng có được không, chúng ta sẽ là đồng nghiệp tốt với nhau.
Khả Lạc nở nụ cười khinh:
- Vậy lúc cô muốn hại mẹ tôi, cô có nghĩ đến chúng ta là đồng nghiệp không?
Nói rồi, Khả Lạc vỗ mạnh vào ót của Tiết Dung, khiến cô ta bất tỉnh, Khả Lạc lên tiếng gọi Tiểu Cửu:
- Cửu Nhi, giúp ta đưa nữ chủ về nhà cô ta.
Tiểu Cửu thắc mắc:
- Không chém không giết gì ha?
- Hửm?
Khả Lạc xách đôi tai hồ ly của Tiểu Cửu, kê mặt gần mặt của nó, cô nói:
- Ta chỉ muốn hù dọa cô ta một chút thôi, hiểu không?
Tiểu Cửu ngoan ngoãn gật đầu, Khả Lạc buông Tiểu Cửu ra, cô phủi phủi tay, bất mãn nói:
- Với lại, giết nữ chủ làm dơ tay bổn bảo bảo mất.
Tiểu Cửu âm thầm vả mặt 99 cái, nó còn tưởng là Khả Lạc tu tâm dưỡng tánh chứ, nào ngờ lại là lí do này.
Tiểu Cửu đem nữ chủ vào không gian, xong rồi nó quay sang hỏi Khả Lạc:
- Ngươi cần vào không gian luôn không? Ta đưa ngươi về luôn.
Khả Lạc lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi đưa nữ chủ về trước đi, ta còn bận chút việc.
- Ừm, ta đi trước đây.
Khả Lạc nhìn Tiểu Cửu biến mất, lúc này cô mới lấy điện thoại ra, gọi vào số máy của Trịnh Nhật Hinh, đầu bên kia nhấc máy hỏi:
- Hạ Nhiên?
- Là em, giờ chị có bận gì không?
- Không bận, sao hả?
Khả Lạc ấp úng nói:
- À...chị có thể ra ngoại ô đón em không? Nếu không tiện thì thôi.
Trịnh Nhật Hinh đang nằm đọc sách, nghe Khả Lạc nói liền bật người dậy, nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, cô quát:
- Em biết bây giờ là mấy giờ không hả.
Sao lại chạy ra ngoài ngoại ô, ở yên đó, tôi đến đón liền, nhớ đừng đi lung tung.
Khả Lạc chưa kịp trả lời thì Trịnh Nhật Hinh đã cúp máy, cô bất lực lắc đầu.
Bước ra khỏi căn nhà kho, Khả Lạc đi đến phía đường lộ để đợi Trịnh Nhật Hinh, cô ngước mắt nhìn bầu trời khuya:
- Cô quan tâm tôi vậy sao? Trịnh Nhật Hinh, cô đừng khiến tôi thất vọng đấy.
Khả Lạc vừa đợi vừa ngân nga hát, chốc lát sau thì Trịnh Nhật Hinh đã đến, cô thấy Khả Lạc đang đứng ở ven đường, lái xe lại phía Khả Lạc, Trịnh Nhật Hinh bước ra khỏi xe, tay cầm theo chiếc áo khoác, cô trùm lên người Khả Lạc, nắm lấy tay Khả Lạc kéo lên xe, giọng có chút bực bội nói:
- Đêm hôm sao lại chạy ra đây, em biết nguy hiểm lắm không hả.
Thấy Khả Lạc cúi đầu không đáp, Trịnh Nhật Hinh giơ tay nâng cằm Khả Lạc, cô đưa mặt sát lại gần Khả Lạc, nói:
- Trả lời tôi.
Khả Lạc mấp máy môi, thỏ thẻ:
- Xin lỗi, có chút chuyện vội nên em mới chạy ra đây.
Tay Khả Lạc kéo kéo áo Trịnh Nhật Hinh, dẩu môi nói:
- Đừng giận mà.
Trịnh Nhật Hinh buông cằm Khả Lạc ra, lái xe đưa cô về, Khả Lạc đưa mắt nhìn Trịnh Nhật Hinh, cười trêu ghẹo:
- Chị lo cho em à.
Trịnh Nhật Hinh gật đầu.
Thấy Khả Lạc cười thích thú, cô cũng không nỡ la mắng đồ ngốc này nữa.
Chợt Khả Lạc lên tiếng:
- Lát chị ghé đồn cảnh giác giùm em nha.
Trịnh Nhật Hinh nghiêng đầu, thắc mắc hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Có chút việc nhỏ.
- Khả Lạc đáp.
- Ừm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...