Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ


Chương Sơ Mặc rảo bước về nhà, bàn tay vô thức miết lấy mũi đao sắc, chợt anh dừng bước lại, nhấp môi:
- Ông ta còn sợ tôi lừa gạt sao?
Tên đầu trọc vẫn còn đang núp một góc phía sau anh, ngơ ngác một hồi mới biết anh đang nói chuyện với mình:
- Cậu Chương, chủ nhân hi vọng cậu đừng cắt đuôi tôi vì chột dạ.

Chương Sơ Mặc cười khinh bỉ, ý khinh miệt trên mặt anh càng đậm, giọng cũng mất đi độ ấm, giống như lưỡi đao sắc lạnh:
- Nếu tôi muốn cắt đuôi thì anh đã không còn mạng để theo dõi tôi đâu.

Da gà tên đầu trọc sởn lên, bị ý đe dọa trong lời nói của anh dọa sợ, hắn ta sao không sợ được chứ, người thanh niên trẻ trước mắt là một trong ba sát thủ giỏi nhất kia mà.

Đi theo anh một vài bước nữa, hắn lên tiếng:
- Hay cậu để tôi làm cho.

Hắn không nói rõ nhưng đủ để chàng trai trước mắt hiểu, anh nhíu mày, uy hiếp nói:
- Đừng đụng vào cô ấy, tay anh dơ!
Anh vừa thấy cửa nhà liền bị một bóng dáng thanh mảnh xông vào lòng, lạnh nhạt trong mắt rút dần, đan xen giữa do dự là sợ hãi, đây có lẽ là lần thứ hai anh sợ hãi như vậy.

Sợ cô bỏ rơi anh.

Chương Sơ Mặc rút thanh đoản đao ra khỏi áo khoác, một tay anh ấn đầu cô xuống bả vai mình, giọng bắt đầu có chút run run:
- Đau thì cắn tôi.

Khả Lạc sao không phát hiện ra chuyện không ổn, cô đành cúi đầu vào hõm cổ anh, tận lực né tránh sát khí mà thanh đao lan ra.

Anh ngước mắt đối diện với tầm mắt của tên đầu trọc, tay anh ma sát cái ót trắng nõn của cô, lưỡi đao nhanh chóng lướt qua cái ót ấy, máu tươi theo đó chảy ra, đau đến mức khiến cô suýt soa, miệng cắn mạnh lên bả vai anh cho đến khi cảm thấy mùi tanh trong miệng.


Thánh vật nam chủ!!
Mồ hôi trên trán anh rỉ xuống, vừa phải khiến vết thương trông kinh dị, lại phải tận lực tránh những chỗ hiểm, anh giương mắt nhìn tên đầu trọc, môi mấp máp không ra tiếng.

Tên đầu trọc nhìn khẩu hình miệng của anh, hai chữ " Cút đi " rõ ràng khiến hắn ta vội bỏ chạy.

Chương Sơ Mặc lúng túng thả thanh đao xuống, tiếng va chạm vang lên hơi chói tai, anh vội đưa tay che vết thương của cô lại:
- Đi vào nhà, tôi giúp chị băng bó lại.

Khả Lạc ậm ừ đi theo anh, một khoảng không gian yên tĩnh, cô như một cái xác không hồn ngồi thẫn thờ, điều này càng làm trái tim anh đau điếng, tay anh mềm nhẹ chạm vào vết thương đã băng bó sạch sẽ.

Anh thẳng lưng nhẹ hôn lên trán cô, mềm mại lại chịu đựng.

Khả Lạc chăm chú nhìn đầu anh, cô thầm cảm thấy từ góc độ này lấy đao xiên vào não anh là quá đẹp, liếc nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn, cô chép miệng.

Là một người phụ nữ hiền dịu nết na, cô không thể có những suy nghĩ bạo lực như vậy được.

Nhưng không làm phụ nữ dịu dàng một ngày thì được không nhở?
Chương Sơ Mặc thấy cô không chú ý đến mình, anh mím môi, vành mắt dần đỏ hoe:
- Mộng Hy, xin lỗi, chị đừng trách tôi được không?
Khả Lạc lúc này mới hoàn hồn, cô liếm môi khô khốc của mình, mùi máu tanh của anh còn dính trên môi vì vậy mà cuốn vào khoang miệng cô:
- Cậu vì sao lại làm vậy?
Anh cúi đầu, nước mắt đọng ứ trong khóe mắt nhưng không rơi xuống, mạnh mẽ lại yếu ớt, đối lập đan xen, giọng anh hơi khàn khàn, ngập ngừng nói:
- Nếu như tôi nói là điều kiện để tôi rời khỏi nhóm sát thủ, chị tin không?
khóe mắt Khả Lạc giật giật.

.

Bố mày không tin!!
Cô há miệng thở mạnh, cuối cùng cũng chẳng đáp lại câu hỏi của anh, nhìn đôi mắt hàm chứa nước mắt như lưu ly của anh, cô ôm lấy người anh:
- Chị muốn ăn mì.

Chương Sơ Mặc mỉm cười, vươn tay xoa xoa tóc cô, mềm giọng đáp:
- Tôi đi mua.

Khả Lạc chăm chăm nhìn bóng lưng khuất dần của anh, cuối cùng cô muốn hét lên.

Quân tử sẽ báo thù.

.

Ngoài nhà, Chương Sơ Mặc vừa mua mì về liền gặp mặt nữ chủ.

Trang Vân Du cười lớn, đôi mắt hơi hép lại, kiêu ngạo lại đáng yêu:
- Em đến tỏ tình anh lần nữa.


Chương Sơ Mặc thiếu kiên nhẫn lùi lại hai bước, anh lãm đạm lên tiếng:
- Tôi hiện tại đang yêu đương, xin cô đừng đến làm phiền nữa.

Cô ấy ngờ nghệch nhìn anh, môi hồng hồng bặm lại, uất ức hỏi:
- Là chị ta có phải không?
Thấy anh gật gật đầu, uất ức trong lòng Trang Vân Du càng dâng lên:
- Anh thật sự chọn chị ấy sao? Em danh giá, cao quý hơn chị ấy nhiều kia mà.

Anh hơi sững người, buồn cười lên tiếng đáp:
- Tôi đã thích hoa hồng, diên vĩ cao quý thì có liên quan gì.

Trang Vân Du ngẩng cao đầu ngăn nước mắt chảy xuống, dáng vẻ có chút chật vật, nhưng vẫn mạnh miệng tuyên bố:
- Được, Trang Vân Du tôi chẳng lẽ thiếu một người đàn ông sao.

Anh thấy cô như thật sự buông bỏ, thái độ cũng hòa hoãn hơn:
- Trang tiểu thư, cảm ơn cô.

Nhìn cô ấy một chút, anh hơi nheo mắt lại, giọng mang theo chút nghi vấn:
- Trang tiểu thư, cô có nói đến chuyện cô theo đuổi tôi trước mặt tư lệnh Trang không?
Trang Vân Du hồi tưởng lại, cô gật đầu:
- Hình như là có.

Chương Sơ Mặc tặc lưỡi, hít một hơi sâu:
- Ông ấy muốn chia rẽ tôi và chị ấy.

Trang Vân Du khựng người, nghĩ đến tư duy của ba mình, ông ấy hoàn toàn có thể làm ra những việc nham hiểm hơn.

Mặc dù là tình địch nhưng cô vẫn không mong người khác vì mình mà gặp chuyện không hay, Trang Vân Du xoay người tông thẳng vào nhà anh.

Bước chân cô ấy nhanh như bay thẳng về phía Khả Lạc, nhìn băng gạt trắng trên cổ của Khả Lạc, nước mắt cô tuôn ra:
- Xin lỗi, tôi không nghĩ ba tôi lại để ý đến câu nói nhỏ nhặt của tôi mà gây chuyện cho chị.


Khả Lạc ngơ ngác vươn tay vỗ vỗ lưng Trang Vân Du, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, thấy anh nhún vai tỏ ý không rõ.

Trang Vân Du khóc càng lúc càng hăng, hai tay cô nâng mặt Khả Lạc ngó nghiêng:
- Thật tội cho chị, nếu tôi là con trai thì tôi sẽ cưới chị để thay lời xin lỗi.

Chương Sơ Mặc ngồi đối diện khựng người, anh hình như đang bị người ta ụp mũ xanh lên đầu thì phải.

Khả Lạc phải dỗ một hồi thì Trang Vân Du mới ngưng khóc, lại tốn thêm một khoảng thời gian để tiễn cô nhóc ấy về, cô thật sự không ngờ người kiêu ngạo, tự đắc như nữ chủ lại dễ mau nước mắt như vậy, lại còn mềm lòng.

Khả Lạc không ngờ, Trang Vân Du càng không ngờ, hai người vốn là tình địch cuối cùng lại thành bạn bè với nhau.

________________
(。•̀ᴗ-): chap này nhiều hơn bình thường 300 chữ coi như quà vì mấy ngày nay mị không ra chap:>>
Đoạn trích ngoài lề:
Khả Lạc nức nở:
- Cửu Nhi, nam chủ muốn giết ta, hắn đả thương ta như vậy này, đau chết bổn bảo bảo rồi.

Tiểu Cửu nhếch mép:
- Đáng đời.

- !.

Thánh vật con hồ ly Tiểu Cửu!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui