Hôn lễ tổ chức ở nhà thờ, lúc đó cánh cửa mở toang ra, Khả Lạc mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, cô nắm lấy tà váy, hai bé nhỏ phía sau cầm trên tay tà váy giúp cô, cả ba từ từ tiến vào giữa lễ đường.
Lâm Chính Thần hồi hộp đến mức chân cũng sắp run rẩy, Tiểu Cửu lơ lửng phía sau cha sứ, nó đối diện ánh mắt của Khả Lạc, mấp máy môi:
- Cô dâu đẹp nhất!
Khả Lạc cong môi cười, cô tiến đứng cạnh Lâm Chính Thần, vị cha sứ hiền từ nhìn hai người.
Các bạn học trong lớp cô cũng đến dự, mọi người chăm chú nhìn đôi uyên ương cho nhau lời hẹn ước, cùng nhau trao nhẫn cưới.
Trạch Bạc Nhan huýt vai Khúc Lâm, nhỏ giọng:
- Anh chị ấy ở trên cao thấy được cảnh này chắc sẽ mãn nguyện lắm đây.
Khúc Lâm gật gật đầu tán thành, ông trìu mến nhìn Lâm Chính Thần, đối với ông Lâm Chính Thần như là con ruột của mình, nhìn chú rể đang ôm lấy người bạn đồng hành suốt đời của mình, ông thầm chúc cậu hạnh phúc nửa đời còn lại.
Lúc này, Khả Lạc đang ở trong phòng tân hôn, cô ngồi trên giường nhìn Tiểu Cửu, lên tiếng dặn dò:
- Tiểu Cửu Nhi, giúp ta...
Cô chưa nói hết câu thì Tiểu Cửu đã liên tục gật gật đầu, ngạo nghễ đáp:
- Thuốc ảo mộng đây, ta giúp ngươi đổi rồi đấy.
Đi qua nhiều thế giới, Khả Lạc cũng trải qua đủ nhiều tình huống, ở mỗi thế giới Khả Lạc có thể ôm, có thể hôn nhưng không muốn trao thân, vì vậy Tiểu Cửu luôn thủ sẵn thuốc ảo mộng cho cô.
Thuốc này bên trong là một dạng khói, khi đối phương hít phải sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, giấc mơ của người đó sẽ do ta tạo nên..
Trời vào tối, Lâm Chính Thần có chút say khướt mở cửa phòng, Khả Lạc đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, nó gật đầu liền bay đến tung làn khói vào người Lâm Chính Thần, anh mơ màng nghiêng ngả, Tiểu Cửu nhanh tay đỡ lấy người anh nhưng cơ thể hồ ly nhỏ bé này chịu không nổi, lên tiếng cầu cứu:
- Ngươi mau lăn lại đây giúp ta.
Khả Lạc nằm lười trên giường, ngáp dài lên tiếng:
- Mang Lâm Chính Thần vào không gian đi, sau đó tạo giấc mơ cho anh ấy luôn.
Ta ngủ trước đây!
Tiểu Cửu trơ mắt nhìn Khả Lạc ngủ ngon lành, bĩu môi:
- Vô dụng, việc gì cũng đến tay ta.
Lèm bèm nói xấu cô xong thì Tiểu Cửu đem Lâm Chính Thần vào không gian, sau đó giơ móng vuốt đẩy Khả Lạc qua một góc giường, nó đặt Lâm Chính Thần nằm cạnh cô, sau khi tạo giấc mơ cho Lâm Chính Thần xong, Tiểu Cửu kéo chăn đắp cho Khả Lạc.
Xong xuôi mọi việc nó mới an tâm rời đi.
Sáng hôm sau, Lâm Chính Thần mơ màng tỉnh giấc, anh nhìn xung quanh giường không thấy bóng dáng cô, đi ra ngoài thì thấy Khả Lạc đang nấu bữa sáng, cô nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, mỉm cười ngọt ngào, Lâm Chính Thần thẹn thùng lên tiếng:
- Buổi sáng vui vẻ, anh...anh đi tắm.
Khả Lạc phì cười nhìn bộ dạng bối rối của Lâm Chính Thần, quay đầu liền chăm chú nấu bữa sáng.
Lâm Chính Thần lúc này đang đứng dưới vòi nước lạnh, sự lạnh lẽo này cũng không giúp cơ thể anh bớt nóng đi, vươn tay sờ mặt mình, anh cảm thấy bản thân sắp đỏ như trái cà chua vì xấu đỏ rồi, thầm thấp miệng nói nhỏ, nói xong anh cũng tự động bật cười vui vẻ:
- Mình kết hôn rồi! Nguyệt Nhi là vợ mình, mình có gia đình rồi! Thật phấn khích!
Lát sau, anh đi đến phòng bếp giúp Khả Lạc dọn món ra bàn ăn.
Sau khi ăn xong, cô lên tiếng:
- Chốc nữa em phải đi thử việc.
Lâm Chính Thần thay cô dọn dẹp chén đũa, đáp lời:
- Ừm, lát anh cũng phải đến trường dạy, em có muốn để anh đưa không?
Khả Lạc lắc đầu, cô vươn tay vẫy Lâm Chính Thần tiến lại, anh ngoan ngoãn kéo ghế ngồi cạnh cô.
Khả Lạc nghiêng người, đối diện nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Em sẽ nấu ăn nhưng không thích rửa bát.
Lâm Chính Thần hiểu ý cô, anh liên tục gật đầu:
- Rửa bát cứ để anh, anh thích rửa bát.
Cô cố nhịn cười, lên tiếng nói tiếp:
- Em có thể giặt quần áo nhưng không thích ủi quần áo.
Anh đưa mắt nhìn máy giặt ở phía ban công, cong môi cười lấy lòng nhìn Khả Lạc:
- Ủi quần áo anh làm được.
Khả Lạc đăm chiêu suy nghĩ, cô chống cằm nhìn anh, hỏi:
- Vậy quét nhà, lau nhà, tha ga giường, lau dọn tủ đồ thì sao?
Lâm Chính Thần mỉm cười sủng nịch, anh vươn tay nựng gò má cô, ôn nhu đáp:
- Anh làm.
Cô nhún vai, chỉ tay về phía phòng bếp, nhẹ giọng:
- Vậy thì anh mau đi rửa bát đi.
- Tuân lệnh.
- Lâm Chính Thần vui vẻ đáp ứng.
Tiểu Cửu giật giật khóe miệng, nó giương mắt nhìn Lâm Chính Thần, sau đó chuyển tầm mắt sang Khả Lạc, lên án:
- Ngươi bóc lột sức lao động của Lâm lão sư quá rồi đấy.
Khả Lạc cong môi cười, vươn tay lên cao dãn cơ, vui vẻ nói:
- Ngươi cứ để ta tận hưởng quãng thời gian hạnh phúc này cái đã, sau đó ta lại giúp Lâm tiên sinh làm việc.
Tiểu Cửu lặp lại lời Khả Lạc, thắc mắc:
- Lâm tiên sinh?
Cô gật đầu, hợp tình hợp lí lên tiếng giải đáp:
- Ta không còn là sinh viên nữa thì gọi anh ấy là Lâm lão sư làm gì.
Bây giờ phải gọi là Lâm tiên sinh hoặc là lão công!
Tiểu Cửu nhìn Khả Lạc với ánh mắt xua đuổi:
- Gọi Lâm tiên sinh đi.
Sở thích lớn nhất của cô chính là đi trái lời Tiểu Cửu, vậy nên Khả Lạc ngang ngược lên tiếng đáp:
- Giờ ta thích gọi anh ta bằng lão công đấy được không?
Tiểu Cửu thở dài bất lực, quay lưng tiến vào không gian, sao bạn bè nhà người ta nói tiếng là nghe, bạn của nó thì lại thích làm trái lời nó..?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...