Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ


Khả Lạc bước vào lớp, vừa ngồi vào bàn thì thấy nữ chủ Tịnh Nhi đang rón rén tiến lại gần, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ấy, Khả Lạc lên tiếng trêu đùa:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ Minh Viễn cắm sừng cậu sao?
Tịnh Nhi đánh nhẹ vào cánh tay Khả Lạc, vờ tức giận nói:
- Đáng ghét, cậu toàn nói điềm xui không vậy hả?
Cô nhẹ bật cười, chống cằm nhìn nữ chủ, thắc mắc hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Tịnh Nhi bây giờ mới nhớ lại chuyện cần nói, cô ấy đưa tay vẫy Khả Lạc đến gần, Khả Lạc kê tai sát gần môi nữ chủ, Tịnh Nhi thỏ thẻ nói:
- Ban nãy tớ có đi ngang phòng hiệu trưởng, vô tình nghe thấy ông ấy đang nói chuyện với ai đó, ừm có thể là hiệu phó.

Khả Lạc nghiêng đầu nhìn Tịnh Nhi, thắc mắc:
- Hửm?
Nữ chủ kéo Khả Lạc lại gần, thầm thỉ nói tiếp:
- Hình như có người tố cáo việc cậu yêu đương với Lâm lão sư, hiệu trưởng đang bàn luận về vấn đề đó.

Tớ sợ thầy ấy sẽ ra quyết định phạt hai người quá.


Khả Lạc thở dài, dù trường không có quy định cấm giảng viên và sinh viên yêu nhau nhưng khi hai người yêu nhau thì lại có rất nhiều vấn đề xảy ra, nào là việc giảng viên đó sẽ thiên vị cho người yêu, đối xử với mọi người trong lớp không công bằng.

Lúc này nam chủ Cao Minh Viễn tiến lại phía Khả Lạc và nữ chủ, anh đưa mắt nhìn Khả Lạc, cười nói:
- Cảm ơn quân sư nhiều, nhờ cậu mà tớ và Tịnh Nhi có thể đến bên nhau.

Cô xua xua tay, chuyển mắt nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ chủ Tịnh Nhi, cười trêu ghẹo:
- Nhà gái thích cậu ra mặt như vậy rồi, cho dù không có tớ giúp thì hai người vẫn sẽ ở cạnh nhau mà thôi.

Cả ba cười đùa vui vẻ, vừa khéo lúc đó Lâm Chính Thần đi ngang qua lớp Khả Lạc, như thường lệ tìm kiếm bóng dáng cô, anh vô tình thấy cảnh Khả Lạc đang cười đùa với Cao Minh Viễn, ánh mắt anh lúc này lộ rõ nét không vui.

Tịnh Nhi vừa đưa mắt liếc nhìn phía ngoài cửa vừa hay lại thấy bóng dáng Lâm Chính Thần lướt qua, cô ấy đưa tay kéo kéo tay áo Khả Lạc, nhỏ giọng nói:
- Cậu không tính đi tìm Lâm lão sư để nói rõ việc đó sao?
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy vẫn còn hơn mười phút trước khi vào học, Khả Lạc lật đật đứng dậy:
- Vậy tớ đi đây.

Nói rồi cô nhanh chân chạy ra khỏi lớp, đi đến phòng giảng viên, thấy phòng lúc này còn khá trống giảng viên, cô đưa mắt nhìn bàn của Lâm Chính Thần, thấy anh đang ngồi nghiêm túc liền rón rén đi lại gần anh, nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện đó! anh đã nghe hiệu trưởng nói qua chưa?
Lâm Chính Thần ngẩng đầu nhìn Khả Lạc, nhấp môi nói:
- Em biết rồi à.

Cô gật gật đầu, hai người trầm mặc nhìn nhau, không gian chìm vào tĩnh mịch, Lâm Chính Thần nhíu mày, anh thử hỏi:
- Em nghĩ xem liệu có phải do Cao Minh Viễn tung tin này không?
Anh chưa nói hết câu thì Khả Lạc đã lắc đầu chối bỏ ý kiến đó, cô nghiêm túc lên tiếng:
- Không có khả năng là cậu ấy, Cao Minh Viễn không phải là dạng người hay tung tin mách lẻo.

Câu nói Khả Lạc nghe khá bình thường nhưng Lâm Chính Thần lại nghe ra cô đang bênh vực cho Cao Minh Viễn, ánh mắt anh tĩnh lặng nhìn sâu vào Khả Lạc:
- Anh lại nghĩ chỉ có thể là cậu ta, ngoài cậu ta, em và anh ra thì chưa ai thật sự biết chúng ta đang quen nhau.


Cậu ta chính là đang chia rẽ chúng ta đấy.

Khả Lạc liên tục lắc đầu, cô bình tĩnh lên tiếng hỏi:
- Cậu ấy làm vậy thì được lợi gì đâu, với lại Cao Minh Viễn và Tịnh Nhi lại đang hẹn hò với nhau đấy.

Lâm Chính Thần đứng dậy, anh từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô, chân mày anh nhíu lại:
- Sao em có thể chắc rằng hai người đó thật lòng yêu nhau, lỡ như người cậu ta thích là em thì sao?
Cô trầm tĩnh đối mặt với anh, trong lòng lại đang la hét giải đáp: " Nam chủ không yêu nữ chủ, không đến với nữ chủ thì đến với ai? " cô nhấp môi nói:
- Anh đang nghi ngờ em đang bao che cho cậu ta sao?
Lâm Chính Thần tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào Khả Lạc, giọng anh thật trầm lại thật vô cảm:
- Em nói xem.

Cô bật cười, vẻ mặt lại không hề có chút vui vẻ nào, lên tiếng nói:
- Anh muốn nghĩ thế nào cũng được.

Lâm Chính Thần ngồi xuống ghế, anh nhìn đăm chiêu vào mặt bàn, vô tình nói:
- Cho anh chút thời gian để bình tĩnh lại, sau đó chúng ta lại nói chuyện.

Khả Lạc xoay chuyển tầm mắt, cô lạnh giọng lên tiếng:
- Phải, em nghĩ chúng ta thật sự cần một không gian riêng rồi.


Quăng câu nói đó xong Khả Lạc liền rời khỏi phòng giảng viên, Lâm Chính Thần nhìn chăm chú vào một điểm trên bàn, ánh mắt anh đầy trống rỗng, cảm giác cả người anh như bị bòn rút đi hạnh phúc.

Khả Lạc thản nhiên đi trở về lớp, chợt giọng Tiểu Cửu vọng ra từ không gian:
- Sao ngươi không đi giải thích với hắn?
Khả Lạc lắc lắc đầu, ánh mắt cô sâu thẳm nhìn vào không gian, nhấp môi lên tiếng:
- Tiểu Cửu Nhi, ngươi nói xem ai mới là người đứng đằng sau chuyện này.

Tiểu Cửu lắc đầu tỏ ý không biết, Khả Lạc trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đành thở dài đi vào lớp:
- Có vẻ sắp lớn chuyện rồi đây.

! ****************!
Giải Viên: cuối cùng truyện này cũng đã tròn 100 chap(๑╹◡╹๑)ノ♬
## đáng lí tui dự tính sẽ bão chap phiên bản nhỏ để ăn mừng cột mốc này nhưng kẹt thời gian quá:((
## Sẵn đây cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng truyện từ những ngày đầu, mãi yêu♡(ӦvӦ。).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui