Hứa Tinh Tinh vạch trần cõi lòng mà Đoàn Vũ Thanh cố ý lảng tránh bằng giọng điệu dịu dàng nhất.
“Anh Đoàn không nói huỵch toẹt trước mặt chính chủ mà lại nói cho tôi biết, chẳng lẽ là anh định uy hiếp tôi làm gì sao? Hức, anh Đoàn xấu xa quá đi!”
Đoàn Vũ Thanh: …sao y có lòng dạ thấp kém dơ bẩn như thế được?
“Vậy tôi phải làm gì để mua chuộc anh, chặn miệng anh lại đây?”
“Thế này hả?”
“Tôi không… um…”
Hứa Tinh Tinh kiễng chân ôm cổ y rồi hôn lên, cô không hôn sâu, chỉ lướt qua rồi thôi.
“Anh Đoàn, tiếng tim anh đập lớn quá.
” Hứa Tinh Tinh kề sát vào tai Đoàn Vũ Thanh thủ thỉ như vậy rồi quay người bỏ đi.
Đoàn Vũ Thanh sững sờ tại chỗ, đúng thế, lẽ ra y phải vạch trần cô, phải đẩy cô ra, phải thấy nụ hôn của cô bẩn thỉu, nhưng mà… nhịp tim y đập như nổi trống, từng nhịp từng nhịp vang vọng khắp màng tai y.
Hứa Tinh Tinh lê thân thể đau nhức vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ, cô quá mệt mỏi, còn Đoàn Vũ Thanh thì không cần phải sốt ruột, chờ y tự mắc câu là được.
Hứa Tinh Tinh ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau, nếu không phải có người gọi điện thoại thì cô còn có thể tiếp tục đi ngủ.
“Alo, xin chào.
”
Hứa Tinh Tinh mò mẫm tìm điện thoại, chưa mở mắt ra nữa.
“Tinh Tinh? Tôi làm phiền khi cô đang nghỉ ngơi à?” Lâm Mộ Phong nghe được tiếng nói mơ màng của cô gái ở đầu dây bên kia, hắn bèn hỏi.
Giọng nam không gấp gáp, từ tính ôn hòa, âm cuối khẽ nâng cao theo thói quen như có cái móc câu khiến người Hứa Tinh Tinh nhũn ra.
“Không, Mộ Phong tìm em lúc nào cũng được.
” Ôi, cô còn thấy tự buồn nôn.
“Cũng không có gì to tát, tôi chỉ cảm ơn kẹo nhuận hầu của cô thôi, hiệu quả rất tốt sau khi ăn xong tôi thấy thư thái hơn nhiều.
” Sau khi hắn ghi âm xong, ăn kẹo thì không khàn giọng, cổ họng không đau như trước.
“He he, đó là hàng độc quyền của em mà, không mua được ở ngoài đâu.
” Hàng của hệ thống, một chai một điểm, đóng gói đơn giản như hàng chợ nhưng không ngờ hắn lại ăn thật.
“Em không ngờ là anh lại ăn, em cứ tưởng giọng của anh quan trọng như thế, sẽ không ăn bừa đồ của người khác chứ.
”
“Cũng không quý giá đến thế.
” Đúng là hắn không ăn uống tùy tiện.
Nhưng sau khi thu âm ở phòng thu ngày hôm đó, một mình hắn về căn nhà yên tĩnh, thấy được chai kẹo trên bàn thì nhớ đến cô gái bảo mình nói ít thôi cứ nghe cô người là được cùng với đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn bèn cầm chai kẹo lên ăn, không ngờ là do chính tay cô làm.
…
Hứa Tinh Tinh cúp máy, cô vươn vai dụi mặt vào gối chuẩn bị ngủ một lúc thì nhạc chuông lại vang lên, cô nhìn ra là mẹ mình gọi tới.
“Alo mẹ?”
“Tinh Tinh à, con nhận được tin nhắn chưa?”
“Tin nhắn gì ạ?” Hứa Tinh Tinh xem tin nhắn trong điện thoại.
“Tài khoản tiết kiệm của bạn với số cuối cùng ********** đã được chuyển và gửi 10.
500.
000 tệ vào *tháng*ngày*giờ*phút*giây, số dư hiện tại là 1088592,00 tệ.
”
?‼
Hứa Tinh Tinh kinh ngạc tới nỗi ngồi bật dậy.
“Mẹ, mẹ gửi nhiều tiền cho con đến thế làm gì?”
“Mua nhà, trước đó chúng ta đã bàn bạc xong ở nhà rồi.
”
Đó là bàn bạc hả, đó là đơn phương quyết định, hơn nữa khi đó cô còn từ chối mà.
“Mẹ, con còn chưa tốt nghiệp mà, sau này chưa chắc con sẽ phát triển ở đây, mua nhà làm gì? Con gửi lại cho mẹ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...