Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính


Sáng sớm khi ánh nắng chiếu vào cửa sổ, rọi xuống hai thân thể đang ôm nhau ngủ, Hứa Tinh Tinh bị ánh mắt trời làm lóa mắt, cô rúc vào lồng ngực của người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông giơ tay xoa đầu trấn an cô.
Hai thân thể trần trụi dưới chân rất phù hợp với nhau, thân thể cường tráng của phái nam gần như có thể hoàn toàn che đi cô gái.

Lý Doãn Thành ôm thân thể thơm lừng trong lòng, dần dần sờ soạng lung tung, anh nâng một ch6n cô lên, cứ thể mà nghiêng người đẩy eo về phía trước, đưa vật lớn nóng bỏng cưng cáp vào chỗ vẫn luôn mềm mại ướt át.
Lý Doãn Thành in những nụ hôn lên giữa trán, chóp mũi, vành tai trắng nõn nhẵn nhụi bị cắn.

Hứa Tinh Tinh chầm chậm mở mắt ra giữa làm sóng dập dìu nóng rực xóc nảy kia.

Lý Doãn Thành nhìn hai mắt Hứa Tinh Tinh hoang mang, xấu hổ, rồi từ từ tỉnh táo lại rồi sững sờ, hoảng hốt muốn chạy ra khỏi người mình.

Đó vốn là một đôi mắt sóng sáng long lang, khi nước mắt dần tích tụ trở thành một viên trân châu sáng bóng, nó lăn xuống khỏi khóe mắt đỏ ửng.
“Đàn, đàn anh, chúng ta… ưm… sao chúng ta có thể làm chuyện này chứ? Nhã Nhã, Nhã Nhã, cậu ấy… a!” Tiếng nói run rẩy bị cú va chạm tê mạnh phá tan nát.
“Ư… anh buông ra đi!” Giọng nói trong veo cũng nhuộm màu nức nở.
Tối qua cô không có sức lực gì vì hương, hôm nay thuốc đã không còn tác dụng, nhưng Hứa Tinh Tinh vẫn không có sức vì cô chưa ăn cơm tối mà còn làm vận động hơn nửa đêm.
Sao anh có thể để Hứa Tinh Tinh trốn được, anh xoay người đè cô xuống dưới mình, lần lượt va chạm phá tan chút sức lực cô tích góp lại khiến cô chỉ có thể mặc anh đùa giỡn thân thể nhũn ra, còn dỗ dành dụ cô:
“Em đừng sợ, không phải lỗi của em, tất cả là do anh, anh uống rượu bọn họ đưa rồi đi nhầm phòng, thấy em trần trụi nằm yên ở đó nên anh không kìm lòng được.”
Lý Doãn Thành cúi người tăng tốc độ, bắt đầu tiến công, anh vùi đầu vào cổ Hứa Tinh Tinh ngửi mùi sữa thoang thoảng hương hoa hồng kia.
“Ưm, em không biết em đẹp đến mức nào đâu.” Lý Doãn Thành thở dốc thỏa mãn, rồi đè lên người cô thở hổn hển.
Anh lau đi nước mắt của cô một cách dịu dàng, vuốt những sợi tóc ướt át dính vào mặt cô ra.
“Đừng khóc, tối qua em khóc suốt đêm, nếu bây giờ còn khóc nữa thì mắt em sẽ sưng lên đó.”

“Chỉ tại anh không nhịn được nỗi lòng háo sức, anh phản bội Lâm Nhã, không liên quan gì tới em đâu, ngoan nào.”
Lý Doãn Thành nói thật, anh thật sự háo sắc thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Thậm chí Lý Doãn Thành còn chả quan tâm nên giải quyết hậu quả như thế nào, ngủ trước tính sau.
“Anh… rút ra đi.” Hứa Tinh Tinh khóc lóc nấc nghẹn.
“Được, vậy em đừng khóc nữa được không, anh sẽ chịu trách nhiệm mà, anh sẽ chia tay với em ấy.”
Lý Doãn Thành nhấc eo rút vật kia ra ngoài, có tiếng nước nhóp nhép vang lên trong văn.
“Không, không được, không thể để Nhã Nhã biết được, cậu là bạn thân nhất của em, không thể để cậu ấy đau lòng.” Hứa Tinh Tinh phản ứng gay gắt, vội vã lắc đầu.

Lý Doãn Thành thấy gương mặt kia tái nhợt trong khi vừa rồi còn đỏ ửng, cánh môi đỏ sẫm sắp bị cắn nát, anh hơi đau lòng.
“Đàn anh, chúng ta không thể để Nhã Nhã biết, cũng không thể để người khác biết.

Coi như không có chuyện gì xảy ra được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận