Xuyên Nhanh Đại Lão Si Tình Rất Thích Dính Lấy Tôi


Cứ thử đi, nếu con thích thì cả hầm rượu này, con cứ chọn thoải mái.

" Người cha cười lớn nói.


Mẹ của Nam Khanh từ bếp bước ra: "Anh ơi, đừng dạy hư con gái chứ.


Khanh Khanh à, mình không nên uống nhiều rượu như vậy, uống rượu hại sức khỏe.

" Người cha phản bác ngay: "Miễn là không say thì sẽ không có hại gì cả.


Hơn nữa, rượu còn có thể tốt cho sức khỏe nếu biết uống đúng cách.


Con gái biết uống rượu là điều tốt mà.

" Mẹ liền quở: "Đừng mang quan điểm của anh mà giáo huấn con gái chúng ta.


Khanh Khanh, con đừng học theo ba nhé.

" Nam Khanh chỉ cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn hai người đang tranh luận qua lại.


Không khí gia đình ấm cúng này hoàn toàn đối lập với sự lạnh lẽo mà cô từng trải qua trong bệnh viện.



Cảm giác thoải mái xen lẫn một chút lạ lẫm bao trùm cô, bởi lẽ cô chưa quen với việc hòa mình vào bầu không khí như thế này.


Nam Khanh chỉ biết ngồi lặng im và quan sát.


Thật may, sau vài câu đấu khẩu, mẹ liền gọi cô: "Khanh Khanh, lại đây ngồi với mẹ, cơm tối sắp xong rồi.

" "Dạ, mẹ.

" Chẳng bao lâu sau, tất cả các món ăn đều được dọn lên.


Mẹ đã chuẩn bị một bàn đầy món mà Nam Khanh thích.


Cả nhà cùng nhau ăn bữa tối trong yên bình, không ồn ào như buổi tiệc tối qua, chỉ đơn giản và ấm cúng.


Sau bữa cơm, người giúp việc mang vào một chiếc bánh kem lớn.


"Dọn sạch bàn và đặt bánh kem vào giữa," ba cô nói.


Chiếc bánh kem trái cây lớn với thiết kế đẹp mắt, tinh xảo, khiến ai cũng muốn thưởng thức ngay.


Nam Khanh chỉ ngồi chờ mọi người sắp xếp mọi thứ.



Mẹ đội lên đầu cô chiếc mũ sinh nhật: "Khanh Khanh, chúc mừng sinh nhật con.

" Đây chính là một buổi sinh nhật đúng nghĩa, giản dị nhưng đầy ý nghĩa.


Nam Khanh cười rạng rỡ: "Con cảm ơn mẹ.

" "Không cần cảm ơn đâu con, mẹ làm gì cho con gái mình cũng không cần lời cảm ơn.

" Mẹ cô đáp lại, vẻ mặt đầy hạnh phúc.


Nam Khanh cắt hai miếng bánh cho ba mẹ, phần còn lại cô chia hết cho người giúp việc.


Cả ba người ngồi cùng nhau ăn bánh sau bữa tối.


Mẹ liếc nhìn ba, ba lắc đầu nhăn mặt, nhưng khi mẹ cấu nhẹ vào tay, mặt ba đỏ lên ngay lập tức.


Thấy vậy, Nam Khanh hỏi: "Ba mẹ có chuyện gì thế?" Ba cô ngẩng đầu cười: "Khanh Khanh, con thích anh lớn nhà họ Cố hay là anh nhỏ?" Nghe câu hỏi đó, mẹ suýt nữa thì sặc, không khỏi bực mình với ông chồng: "Trời ơi! Sao anh lại hỏi thẳng con như vậy? Không biết tế nhị gì cả!" Nam Khanh cũng bất ngờ, nhưng rồi cô cười hỏi: "Ba ơi, có phải ba mẹ đang định chọn nhà họ Cố để liên hôn không?" Ba cô nhìn thấy con gái vẫn cười mà không có vẻ khó chịu, trong lòng ông cảm thấy có chút không thoải mái.


Liên hôn, con gái mình vẫn không thể thoát khỏi số phận này.


Nếu không kết thông gia, sau này, khi ông bà qua đời, Nam gia sẽ ra sao? Và Khanh Khanh sẽ phải chịu khổ thế nào? Ba cô gật đầu: "Nhà họ Cố là sự lựa chọn tốt nhất.

" Người nhà họ Cố có thể áp chế được các cổ đông trong tập đoàn.


"Khanh Khanh, con thích Cố Thâm hay là Cố Mục Lâm?" Không khí trở nên nặng nề, mẹ cô cố gắng phá tan sự căng thẳng bằng cách hỏi như thể đây chỉ là một câu hỏi bình thường về việc chọn bạn trai.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận