Xuyên Nhanh Đại Lão Si Tình Rất Thích Dính Lấy Tôi


Nam Khanh cau mày: "Vậy tôi có cần chú ý không? Để không làm sụp đổ cốt truyện?" "Không cần lo lắng.


Tôi chỉ nói cho cậu biết thôi, chúng ta chỉ cần cứu nam phụ là đủ.


Chuyện khác không quan trọng.

" Nhị Nhị cười khoái chí.


Nam Khanh mím môi, giờ cô đã hiểu rõ hệ thống của mình không phải loại tuân thủ quy tắc.


Trong lòng hệ thống này luôn mang bản chất kiêu ngạo và khó đoán.


Nửa tiếng sau, mọi người bắt đầu vào lớp.


Lần này là một buổi giảng bài, rất đông sinh viên có mặt.


Giáo sư nghiêm khắc bắt đầu bài giảng.


Giữa lúc lớp học yên tĩnh, một bóng người lén lút bước vào từ cửa sau.


"Em kia, đứng lên! Em có biết tôi ghét nhất là sinh viên đi muộn không?" Giáo sư đột ngột quát lớn.


Mọi người trong lớp đều biết, giáo sư này rất ghét những người đến muộn.



Một cô gái chậm rãi đứng lên.


Nam Khanh nhìn lại và nhận ra đó là Tô Huy Huy.


Cô ấy đã thay một bộ quần áo khác.


Có vẻ như cô đã bị ai đó tạt nước ở nhà vệ sinh.


Khuôn mặt Tô Huy Huy đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời cô thấy mình bẽ mặt như vậy: "Em xin lỗi, lần sau em sẽ không đến trễ nữa.

" "Hừ, ai đến muộn cũng nói với tôi như vậy.


Em đã là người trưởng thành rồi, sao có thể giữ thái độ lười biếng như thế?" Giáo sư mắng Tô Huy Huy không tiếc lời, cuối cùng mới cho phép cô ngồi xuống.


Tô Huy Huy ngồi xuống, cố gắng kìm nén nước mắt, cả cơ thể cô run lên vì giận dữ.


Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao mọi người cứ nhắm vào cô? Tất cả đều là vì Nam Khanh!

Khi trả hết nợ cho Nam Khanh, cô sẽ tránh xa người này.


Tô Huy Huy không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Nam Khanh nữa.


Sau giờ học, một vài người cười nhạo Tô Huy Huy vì đến trễ.



"Tô Huy Huy, không phải cậu là học bá sao? Sao học bá lại đến trễ vậy?" "Cậu không biết giáo sư Tằng ghét nhất là người đi muộn à? Nếu tôi là cậu, tôi thà bỏ buổi học còn hơn vào muộn, bị mắng như thế thật xấu hổ.


Cậu không thấy mất mặt sao?" Nghe thấy những lời chế giễu này, Nam Khanh nhíu mày, cầm sách rồi rời khỏi lớp học.


Đây chính là kịch bản của câu chuyện.


Trên hành trình trưởng thành của nữ chính, không thể thiếu những kẻ phá bĩnh và những lời chế giễu.


Sau đó, nữ chính sẽ phản đòn và đánh bại những kẻ đó, tạo nên những khoảnh khắc oai phong lẫm liệt.


Với tư cách là nhân vật phụ, Nam Khanh tự giác rời đi.


Cô vẫn còn tưởng rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được tận hưởng cơ thể khỏe mạnh này, sống nốt quãng đời còn lại.


Cô đâu ngờ mình lại là "pháo hôi" của câu chuyện.


Nhị Nhị nghe thấy suy nghĩ của Nam Khanh, cảm thấy hơi buồn bực.


Cô gái này có vẻ quá tự ý thức về vị trí của mình.


Nhị Nhị đã gặp rất nhiều người làm nhiệm vụ, trong số đó có những người luôn nghĩ rằng mình được chọn vì đặc biệt, họ nghĩ mình là nhân vật chính và coi mình là siêu phàm.


Nam Khanh là kiểu người rất hiếm gặp.


Thời gian trôi nhanh, ngày sinh nhật của Nam Khanh càng lúc càng đến gần.


Mẹ của nguyên chủ cũng gọi điện thoại hỏi Nam Khanh muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu.


Nam Khanh chưa bao giờ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận